Tiết Quan Hà không tự ý làm chủ được nên lại xuống lầu hỏi Lục Kiến Vi.

“Nhà ở xa, nhận làm không tiện.” Lục Kiến Vi mơ hồ đổi chủ đề, nói: “Gần trưa rồi.”

Tiết Quan Hà lập tức nói: “Ta về trả lời Ngụy cô nương trước, rồi đi nấu cơm ngay.”

Nói xong xoay người đi lên lầu.

Dưới tấm màn che quầy hàng, Lục Kiến Vi lấy ra một chiếc gương đồng nhỏ, ngắm nhìn lớp trang điểm tinh xảo của mình.

Không hổ là Lục Kiến Vi, năng lực bán hàng là số một.

“Ký chủ trực tiếp từ chối, không sợ nàng ấy thật sự không mua sao?” Tiểu Khách khó hiểu.

Lục Kiến Vi mỉm cười chắc chắn nói: “Không.”

“Tại sao?”

“Trong mắt Ngụy cô nương không có dục vọng mua hàng, sẽ không dễ dàng từ bỏ.”

“Ký chủ, lời ngươi nói không phải là trước sau mâu thuẫn sao? Ta vẫn chưa thể hiểu được.”

“Ngươi không phải là sinh vật sống dựa trên carbon, nghe không hiểu là cũng điều bình thường.” Lục Kiến Vi cất chiếc gương đồng đi, tựa lưng vào ghế và nói: “Nàng ấy không bị cám dỗ, nhưng lại thể hiện ra sự mê mẩn. Điều đó rất không bình thường.”

Tiểu Khách có chút sụp đổ, nó thật sự không nhìn ra được.

Lục Kiến Vi phớt lờ hệ thống, gọi Nhạc Thù đến.

“Đi hỏi khách nhân trong quán xem họ có cần chuẩn bị bữa trưa không.”

Nhạc Thù nhận lệnh, liền chạy đến gõ cửa phòng khách nhân.

“Có chuyện gì?”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Yến Phi Tàng đang chú tâm suy ngẫm đao pháp trong phòng, càng nghĩ lại càng thấy phiền não, rối rắm, cực kỳ buồn bực. Đao pháp mà hắn ta vô cùng tự hào vậy mà lại bị một chưởng quầy quán trọ vô danh nhìn ra nhiều điểm sơ hở như vậy. ( truyện trên app T𝕪T )

Hắn ta không thể không hoài nghi chính mình, nó thực sự tệ đến vậy sao? 

“Yến đại hiệp, ngươi có muốn dùng bữa trưa không?” Nhạc Thù đứng ngoài cửa hỏi.

Yến Phi Tàng xoa xoa bụng, thật sự cũng có hơi đói bụng rồi.

Mặc dù hắn ta có mang theo đồ khô, nhưng dù sao cũng đã ổn định chỗ ở trong quán trọ, có thể ăn đồ ăn nóng hổi thì cần gì phải ủy khuất bản thân.

“Muốn.”

“Trên tường có bảng giá, ngươi có thể chọn món mình thích, khi nào chuẩn bị xong sẽ giao tới cho ngươi.”

Nhạc Thù vừa nói xong, sắc mặt khẽ biến đổi vi diệu .

Như đã đoán được điều gì sẽ xảy ra, nhóc lùi về sau vài bước.

“Một bát mì rau xanh có thể bán được hai mươi tệ?!”

Tiếng kêu kinh hãi đột nhiên xuyên qua cửa, nổ như sấm rền bên tai.

Nhạc Thù lặng lẽ xoa xoa tai.

Quả nhiên.

Yến Phi Tàng tiếp tục phẫn nộ nhìn chằm chằm vào tường.

Một tấm bảng gỗ được đóng đinh treo vào tường, trên tấm bảng có vài dòng chữ được viết bằng bút lông, nét bút tinh tế, thanh tú nằm ngay ngắn, 

Chỉ là với mức giá này, hắn ta nhìn mà rất muốn chém cho nó một đao.

Một bát cơm trắng giá 10 tệ, một đĩa cải thảo xào thông thường có giá 20 tệ, càng đừng nhắc tới các món ăn khác có thêm dầu, muối và gia vị.

Hắn ta thường xuyên bôn ba khắp chốn giang hồ, mặc dù không quan tâm đến hoàng kim và bạc trắng nhưng hắn ta cũng biết giá cả ở đây cao hơn những nơi khác rất nhiều.

Mờ ám, quá mờ ám rồi!

Yến Phi Tàng là một võ sĩ ngốc nghếch với trái tim nghĩa hiệp, khi hành tẩu giang hồ thường xuyên diệt trừ tà ác, như ý nguyện được xưng là đại hiệp.

Các hắc điếm tương tự như thế này cũng không nằm ngoài phạm vị đối tượng tà ác cần diệt trừ.

Hắn ta ngay lập tức mở toang cửa, dáng vẻ tức giận đùng đùng, lớn tiếng trách mắng: “Nơi hoang vu hẻo lánh này chỉ có một cái quán trọ nhà ngươi, tiền thuê phòng đắt một chút thì cũng thôi, như thế nào đến đồ ăn cũng lại đắt như vậy? Kẻ đứng đằng sau lẽ nào chính là bọn thổ phỉ cướp đoạt sao?”

Nhạc Thù nghe xong nhất thời ngơ ngác, nhưng may là Trương Bá đến kịp lúc, thay nhóc đối phó.

“Yến đại hiệp có điều không biết đó thôi, đồ ăn trong cửa tiệm nhỏ này tuy rằng đắt nhưng đắt thì có đạo lý của đắt.”

“Ngươi ngược lại nói cho ta biết, đây là cái đạo lý chó má gì vậy?”

Yến Phi Tàng đặt ngón tay cái lên chuôi kiếm, như thể Trương Bá mà nói sai một chữ, hắn ta liền rút đao băm nhỏ hắc điếm này.

Trương Bá không hề sợ hãi chút nào.

Lão ấy phủi tay áo, thong thả ung dung nói: “Vừa rồi ở trong phòng nghỉ, Yến võ sư đã nghĩ ra cách khắc phục những sơ hở chưa?”

Đáy mắt Yến Phi Tàng lóe lên tia hăm dọa.

“Người đừng có đánh trống lảng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play