Nhìn mấy viên trân châu tuy bé nhưng chỉ với một viên có thể bán được với giá cực cao.

“Thật đáng tiếc! Quà tặng từ người khác không được tính vào tiền kinh doanh quán trọ, cũng không thể ghi vào sổ sách của quán trọ nên ta không khách khí nữa.”

Hệ thống mặc kệ nàng.

Lục Kiến Vi uống một ngụm trà rồi bỏ chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cha con Tiết gia nói: “Chuyện nhỏ thôi, không cần phải để trong lòng. Nhưng người trẻ tuổi ra bên ngoài cần phải chú ý hành động của mình chứ không phải ai tính tình cũng tốt như ta đâu.”

“Đúng vậy đúng vậy. Lục chưởng quầy rộng lượng rồi. Tại đây, Tiết mỗ xin cảm ơn.” Tiết Bình Sơn thở dài nhẹ nhõm rồi nói: “Tiết mỗ bất tài. Trong thành vừa mở một quán rượu mới, có rất nhiều khách tới đây và rất thích món ăn ‘túy tiên phủng ngọc’. Hôm qua, khuyển tử đụng phải Lục chưởng quầy, Tiết mỗ mở tiệc nhận lỗi, không biết Lục chưởng quầy có đồng ý bỏ chút thời gian đi không?”

Lục Kiến Vi mỉm cười: “Ta không thích ra ngoài.”

Thật ra, nàng rất muốn nếm thử “túy tiên phủng ngọc”, nhưng nàng mới có tu vi cấp ba mà giang hồ nguy hiểm nên nàng vẫn tiếp tục ở lại quán trọ.

Bất kể là phim truyền hình hay tiểu thuyết, chỉ cần nhân vật chính ra ngoài thì chắc chắn sẽ gặp chuyện phiền phức. Nàng không biết nàng có phải là nhân vật chính không, nhưng bị hệ thống trói buộc thì chắc chắn không thể đi con đường bình thường được. Nàng rất sợ phiền phức.

Tiết Bình Sơn nghe thấy vậy, lập tức nói: “Nếu Lục chưởng quầy không chê, Tiết mỗ có thể mượn chỗ để tự mình nấu ăn chuộc lỗi được không?” 

Lão ấy có thể kinh doanh quán rượu Duyệt Lai ở thành Vọng Nguyệt và các thành khác ở phía Bắc chỉ dựa vào công thức nấu ăn bí mật của Tiết gia thì chứng tỏ bản thân lão ấy cũng rất có tay nghề nấu ăn. ( truyện trên app T𝕪T )

Chỉ là sau khi trở thành chủ quán, lão ấy không còn tự mình nấu ăn nữa.

Lục Kiến Vi rất thích sự linh hoạt của lão ấy, trên khuôn mặt nở lên một nụ cười: “Ông chủ Tiết đã nói như vậy, nếu ta không thử tay nghề của ngươi thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao.”

“Haha, đa tạ Lục chưởng quầy đã cho Tiết mỗ cơ hội này.” Tiết Bình Sơn chắp tay. 

“Tiết mỗ sẽ sai người đi vào thành mang nguyên liệu nấu ăn tới đây, xin Lục chưởng quầy chờ một chút.”

“Không sao.” Lục Kiến Vi nói: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, chi bằng ông chủ Tiết với Tiết công tử ngồi xuống uống trà. A Nguyệt mang hai cái ghế lại đây.”

Chu Nguyệt nhanh chóng đi lấy. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web ty tnovel.

Tiết Bình Sơn ra hiệu cho Tiết Quan Hà, Tiết Quan Hà lập tức hiểu, vội nói: “Ta đi lấy cũng được.”

Chu Nguyệt: “Cùng nhau đi.”

Sau đó ghế được mang ra, cha con Tiết gia ngồi xuống xem Trương Bá và Chu Nguyệt luyện võ.

Chu Nguyệt luyện kiếm vẫn còn cứng nhắc, trong khi đó chiêu thức của Trương Bá lại mềm mại uyển chuyển, khi vung lên thể hiện được sự mạnh mẽ, cảm giác như đang tạo lên nhịp điệu độc đáo, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của Tiết Quan Hà.

Trước kia Tiết Quan Hà rất thích kiếm, nhưng sau khi xem Chu Nguyệt luyện kiếm, hắn cảm thấy luyện kiếm không tự do phóng khoáng như trong tưởng tượng, ngược lại chiêu thức còn phải mạnh mẽ huyền diệu.

Hắn không rời mắt khỏi Trương bá.

Tiết Bình Sơn thở dài, tiểu tử này vẫn luôn muốn bái sư học nghệ, nhưng đáng tiếc không ai coi trọng, cho dù hắn bỏ ra bao nhiêu tiền thì những võ giả đó cũng không truyền thụ cho võ công chân chính.

Để sau này nhi tử không bị bắt nạt, để nhà họ Tiết có người che chở, nên hôm nay dù có phải liều mạng già này thì lão ấy cũng muốn xin một việc từ Lục chưởng quầy.

Không bao lâu, hạ nhân phi ngựa đến đưa nguyên liệu nấu ăn. Tiết Bình Sơn tự mình xuống bếp, Tiết Quán Hà đi tới giúp lão ấy.

Đồ ăn chưa bưng lên bàn thì mùi hương đã làm động lòng người.

Lục Kiến Vi đã ở đây gần hai tháng, mặc dù nàng có thể nấu được một số món ăn, nhưng nàng thấy phiền phức nên một ngày ba bữa đa phần đều ăn mì, mànàng đã sớm chán ăn.

Ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn ngay lập tức làm nổi lên tính tham ăn.

Chu Nguyệt không thể luyện kiếm được nữa.

Không có gì lạ khi Tiết gia có thể trở thành nhà giàu nhất thành Vọng Nguyệt. Chỉ dựa vào tài nghệ nấu ăn này thôi cũng đã có thể thu hút được vô số khách. Hơn nữa quán rượu của Tiết gia không chỉ có ở mỗi thành Vọng Nguyệt, mà còn có ở một số thành phía Bắc. Vậy nên mỗi ngày kiếm hốt bạc không phải không thể.

Không bao lâu, cha con Tiết gia bưng đồ ăn lên bàn.

“Lục chưởng quầy, Tiết mỗ xin được thể hiện một chút.” Tiết Bình Sơn khiêm tốn nói: “Lục chưởng quầy nếm thử xem hợp khẩu vị không?”

Lão ấy cầm đôi đũa lên muốn đích thân lấy đồ ăn cho Lục Kiến Vi. Nhưng nàng vội vàng ngăn cản: “Không cần, ta tự mình làm.”

Nàng giả vờ hung hăng cũng chỉ để lừa đối phương, chứ không phải muốn người khác làm trâu làm ngựa cho mình.

“Mọi người đều ngồi xuống đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play