Một nhân vật nhỏ bé như hắn bỗng nhiên được gặp Tiết lão gia, hắn lo lắng đến mức nói không nên lời.

“Đừng căng thẳng, ta chỉ muốn hỏi chuyện về quán trọ Bát Phương.” Tiết lão gia cười hòa nhã: “Nghe nói ngươi giúp bà con vận chuyển hàng hóa đến quán trọ, phải không?”

Ngưu cường nhìn lão ấy ôn hòa, cũng an tâm trả lời: “Quán trọ mua nguyên liệu nấu ăn của bà con, ta phụ trách vận chuyển, kiếm chút tiền.”

“Như vậy à, giá thu mua của quán trọ là bao nhiêu?”

Ngưu Cường: “Cũng như trong thành thôi, còn đỡ mất tiền bà con đi vào thành.”

“Không tệ.” Tiết lão gia gật đầu.

Lão ấy đã tin rằng, quán trọ Bát Phương không phải là một hắc điếm giết người cướp của.

Lão ấy thưởng cho Ngưu Cường vài đồng, gọi quản gia đến, sai hắn vào kho chọn vài món lễ vật có giá trị, ngày mai đến quán trọ tạ tội.

Đêm lạnh như nước.

Chu Nguyệt ngồi khoanh chân trên giường, lo lắng hỏi Trương bá: “Giá phòng trọ có phải quá cao rồi không? Hôm nay dọa cho hai người khách chạy mất rồi, tưởng chúng ta là hắc điếm.”

Trương bá không chút hoảng hốt: “Chắc chưởng quầy có dụng ý riêng, nói không chừng ngày mai sẽ có hậu lễ đưa đến cửa.”

Lão ấy sống cũng nửa đời người rồi, hiểu rõ bá tánh rất kính nể võ giả, căn bản không dám đắc tội với võ giả, chỉ sợ bị sờ cổ lúc nào không hay.

Tiết thiếu gia đó là công tử của nhà giàu có nhất trong thành, Tiết đông gia nếu như không ngốc thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội được giao thiệp với võ giả đâu.

Quà tạ lỗi là một viên đá lót đường, nếu có thể mượn chuyện này mà kết mối giao hảo với võ giả thì đối với Tiết gia mà nói là lợi.

“Hậu lễ?” Chu Nguyệt không hiểu: “Ai đến đưa lễ?”

Trương bá cười ha ha nói: “Ta cũng không nói được.”

Hoặc là đích thân Tiết thiếu gia đến, hoặc là Tiết lão gia thay hắn đến.

Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe ngựa loạng choạng chạy khỏi cổng thành phía nam, một mạch đi về phía vùng hoang dã.

Lục Kiến Vi dùng bữa sáng xong, sai Chu Nguyệt mang chiếc ghế bập bênh đã làm xong lên sảnh trước, nàng dựa vào ghế, thanh thản nhấp một ngụm trà.

Bên trái là Trương bá đang luyện chưởng pháp, bên phải là Chu Nguyệt đang luyện kiếm pháp. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web ty tnovel.

Nàng nhìn một lúc rồi nói: “A Nguyệt, chiêu kiếm của ngươi phân tán quá.”

Chu Nguyệt hiểu được, vội kinh ngạc quay người lại.

“Xin chưởng quầy tỷ tỷ chỉ giáo!”

Lục Kiến Vi khẽ choàng qua, đôi mắt cười chứa đầy ánh nắng ấm áp của sớm mai, giọng nói dịu dàng, mang theo sự mềm mại đặc trưng của Giang Nam.

“Chiêu thứ nhất, lúc mũi kiếm tấn công thì nén xuống ba phần; chiêu thứ hai, duỗi cánh tay vuông góc với vai; chiêu thứ ba, khi đâm về phía đối phương thì chân trái...”

Ngoài cửa, cha con Tiết gia đã xuống xe ngựa, ngửa mặt ngó lên bảng hiệu quán trọ Bát Phương, cả hai đều lộ rõ vẻ kích động.

“Đúng thật là võ giả!”

Hai cha con Tiết gia bước vào sảnh trước.

Hai người đứng trước mặt Lục Kiến Vi thận trọng hành lễ.

Tiết lão gia tự mình lấy ra một chiếc hộp gỗ rất chân thành.

“Tại hạ họ Tiết, tên Bình Sơn, là chủ của quán rượu Duyệt Lai ở thành Vọng Nguyệt. Hôm qua, khuyển tử đã tự ý xông vào cửa hàng, ăn nói hàm hồ. Người trẻ tuổi còn chưa hiểu chuyện nên mong Lục chưởng quầy tha thứ cho sự bất kính của nó. Đây là một chút tâm ý của Tiết mỗ, xin Lục chưởng quầy hãy nhận lấy.”

Nói xong, lão ấy lườm Tiết Quan Hà một cái.

Tiết Quan Hà cúi đầu một cái, giọng nói có chút căng thẳng và khô khốc: “Hôm qua là ta thất lễ với Lục chưởng quầy. Lục chưởng quầy đại nhân đại lượng hãy tha lỗi cho ta.”

Cho dù người giàu nhất thành Vọng Nguyệt có giàu đến đâu thì cũng phải cúi đầu trước những võ giả có tuyệt kỹ độc nhất vô nhị.

Khách giang hồ không kiêng nể ai bao giờ, coi thường mạng người, khiến cho những bá tánh bình thường vô cùng sợ hãi. Nhưng giờ đây bọn chúng đều trở nên rẻ mạt đối với Lục Kiến Vi. ( truyện trên app T𝕪T )

Nàng không nói gì chỉ đưa tay phải ra.

Chu Nguyệt rất biết quan sát, nhóc cầm chén trà cung kính dâng lên.

Hai cha con biểu cảm có chút thay đổi nhưng cũng không dám nói gì.

Tiết lão gia có thể che giấu cảm xúc của mình, còn Tiết Quan Hà do cắn chặt răng nên môi trông có vẻ sắp bị cắn đứt.

“Tiểu Khách, kiểm tra trong hộp có cái gì.” Lục Kiến Vi sai bảo.

Hệ thống: “Mấy tờ ngân phiếu và vài viên trân châu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play