Tiết Quan Hà lùi lại một bước.
Gã sai vặt A Quý cũng bị dọa sợ, chủ tớ hai người giống nhau đến ngạc nhiên.
“Thiếu gia, lão gia bảo chúng ta đừng đi chơi quá lâu, lâu như vậy chưa về, lão gia chắc chắn sẽ phái người đến tìm, người hộ viện đều rất giỏi võ nghệ, lần nào chúng ta cũng bị tóm về.”
Tiết Quan Hà bừng tỉnh, lấp lửng tán thành ý kiến của gã sai vặt: “Vậy thì mau về nhà thôi, nếu không cha lại lấy gia pháp ra dạy dỗ mất.”
Chu Nguyệt: “...”
Lục Kiến Vi mỉm cười, nhìn hai người họ diễn trò.
“Làm phiền quán trọ rồi, cáo từ.” Tiết Quan Hà miễn cưỡng bản thân bình tĩnh ra lệnh cho gã sai vặt: “A Quý, dắt ngựa ra, chúng ta về nhà.”
“Được thôi!” A Quý quay người, bước một bước thăm dò.
Không ai ngăn cản.
Hắn lại bước thêm bước nữa, cũng chả có ai gọi hắn lại.
Hai người hạ quyết tâm, cuống quít chạy khỏi đại sảnh rồi lao thẳng đến chuồng ngựa bên tay phải, dắt hai con ngựa ra, dứt khoát rời đi.
Tiểu Khách: “Cừu béo chạy mất rồi, dự cảm của ngươi không tính nhé.”
Lục Kiến Vi bình tĩnh: “Sẽ quay lại thôi.”
Tiết Quan Hà phi nước đại vào thành, về đến nhà liền đi thẳng đến thư phòng của Tiết lão gia.
“Cha!”
Tiết lão gia bỏ sách xuống, ngạc nhiên: “Về sớm vậy?”
“May mà con với A Quý chạy nhanh, nếu không thì đã bị hắc điếm làm thành bánh bao nhân thịt người rồi!” Tiết Quan Hà nghĩ lại còn sợ.
Tiết lão gia thất kinh, vội vàng hỏi xem chuyện gì.
Tiết Quan Hà kể lại chi tiết, không kém phần ly kỳ và kịch tính, còn đắp nặn bản thân thành một chàng thiếu niên trí dũng song toàn.
“...”
Tiết lão gia vuốt vuốt râu, trầm ngâm: “Nếu thật sự là hắc điếm, trong hắc điếm có võ giả trấn giữ thì con và A Quý dễ dàng chạy thoát như vậy sao?”
“Ra giá đắt như vậy làm sao là hắc điếm được!”
Tiết lão gia nói: “Quán rượu của chúng ta có một món nổi tiếng, giá một phần là mười lượng bạc, nói vậy thì đây cũng là hắc điếm sao?” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
“Cái này sao giống nhau được? Món ăn nổi tiếng đó dùng biết bao nhiêu nguyên liệu quý, giá thành vốn đã cao rồi, bán mười lượng bạc là hào phóng lắm rồi!” Tiết Quan Hà không phục.
Tiết lão gia thấp giọng: “Vậy con nói xem, cho võ giả là tiểu nhị và chưởng quầy, quán trọ này có phải là độc nhất ở đây không? Bồi dưỡng một võ giả tốn tiền hơn mấy nguyên liệu nấu ăn biết bao nhiêu. Con nghĩ lại xem, nếu con được một võ giả phục vụ thì con thấy thế nào?”
Tiết Quan Hà chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Cảm giác đó, đúng thật là quá đã luôn!
Một võ giả ngày thường cao cao tại thượng, oai phong lẫm liệt lại cuối người phục vụ cho một bách tính tầm thường như hắn, vậy ra giá cao một chút thì có làm sao?!
Tiết Quan Hà bỗng thấy bản thân là một tên ngốc.
“Vậy con đi lại thử xem?”
Tiết lão gia ngăn hắn lại: “Đợi đã, ra cho người đi huyện nha hỏi đã.”
Nếu là hắc điếm của khách giang hồ mở, thường thì sẽ không lên quan phủ đăng ký thông tin.
Nhưng ngay sau đó, người hầu được sai đi nghe ngóng về báo: “Lão gia, trong sổ đăng ký ở huyện nha đúng thật là có tên quán trọ Bát Phương, chủ quán trọ họ Lục, là nữ tử.”
Cha con nhà họ Tiết thở phào.
Vậy chắc là không phải hắc điếm.
Tiết Quan Hà lại ân hận: “Con nói ở trọ, rồi lại nói không ở nữa, có khi nào Lục chưởng quầy cho rằng con cố ý chơi khăm không?”
Võ giả không phải là người mà bọn họ có thể đụng vào.
Tiết lão gia nhíu mày nói: “Những chuyện này đúng là con làm không thỏa đáng, như vầy, con lập tức chuẩn bị hậu lễ, ra sai vài hộ viện đưa con đến quán trọ tạ tội.”
Tiết Quan Hà cười khổ: “Nhưng mà giờ không còn sớm nữa, đợi con quay lại thì cửa thành đã đóng rồi.”
“Vậy thì để sáng sớm mai đi.” Tiết lão gia nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng xót nhi tử: “Thôi vậy, ngày mai con đừng đi, để ta đích thân đi.”
Nếu như gặp nguy hiểm, lão ấy sẽ gánh cho.
“Không được, người nào làm người nấy chịu!” Tiết Quan Hà kiên định: “Con tự đi, cha, việc kinh doanh ở nhà không thể thiếu cha được.”
Tiết lão gia thở dài: “Vậy thôi, ta cho người nghe ngóng tin tức ở quán trọ một chút, không phải Châu chưởng quầy quen biết với người thôn Lâm Nguyệt sao? Người đó từng giao dịch với quán trọ, mời hắn đến hỏi thăm thử xem.”
Đúng lúc Ngưu Cường rời thành về thôn, bị Chu chưởng quầy đang gấp gáp tìm kiếm ở cổng thành lôi đến nhà họ Tiết.