Màn đêm đen kịt cửa thành đã sớm hạ then chốt bên ngoài mưa gió bão bùng, đội người này nhìn thấy quán trọ không thể không vào.

Trương bá cả kinh.

Lão ấy tốt xấu gì cũng là võ sư cấp bốn vậy mà không nghe thấy một chút động tĩnh nào!

Bên ngoài mưa gió che lấp tiếng bước chân, lão ấy không thể phát hiện cũng là bình thường nhưng Lục chưởng quầy vì sao lại nghe được?

Chẳng lẽ nội lực của nàng thật sự cao hơn lão ấy?

“Không biết có bao nhiêu người?” Lão ấy hỏi thử.

Vẻ mặt Lục Kiến Vi không thay đổi: “Khoảng ba mươi người.”

Vừa dứt lời, Trương bá liền bắt được tiếng bước chân cách quán trọ tầm ba mươi trượng, tính theo bước chân của đối phương vừa rồi Lục chưởng quầy nghe được động tĩnh vẫn còn ngoài sáu mươi trượng.

Quán trọ Bát Phương quả thật ngọa hổ tàng long.

*Ngọa hổ tàng long: về nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao. Dùng để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.

Sắc mặt của lão hơi nghiêm trọng, nói: "Chưởng quầy, ba mươi người có thể là đội thương nhân, nếu như bọn họ muốn ăn, không biết nguyên liệu nấu ăn trong quán có đủ hay không?"

Lục Kiến Vi đem phần lớn vật tư bỏ vào ba lô cá nhân, đồ trong phòng bếp không nhiều lắm, Trương bá vừa rồi ở phòng bếp thấy rõ cho nên mới hỏi như vậy.

“Không cần lo lắng, trong nhà kho vẫn còn.”

Nàng thương lượng với hệ thống: “Ngươi giúp ta đem vật tư bỏ vào kho hàng đi.”

Quán trọ xây nhà kho ở dưới lòng đất.

Hệ thống đồng ý.

Trương bá nghe vậy cũng không hỏi nữa.

Lão ấy cũng không có thời gian hỏi lại, khách từ xa đến đã gõ cửa sân.

“Ta đi mở cửa.” Chu Nguyệt xung phong nhận việc.

“Không cần, bên ngoài trời mưa cẩn thận bị ướt.” Lục Kiến Vi ngăn Chu Nguyệt lại, trong lòng hỏi hệ thống: “Tiểu Khách, có cao thủ hay không?”

Hệ thống: "Một võ sư cấp bốn và hai mươi ba người cấp bốn trở xuống, còn lại đều là người bình thường."

Lục Kiến Vi yên lòng.

“Mở cửa ra.”

Hệ thống chăm chỉ làm việc, giống như một đôi tay vô hình đột phá màn mưa bên ngoài, mở ra cửa sân đang đóng chặt.

Lần này Trương bá đứng trong quán trọ tận mắt nhìn thấy, không còn hoài nghi. ( truyện trên app T𝕪T )

Lão ấy vô cùng xấu hổ: "Việc nhỏ như thế, lại làm phiền tiền bối ra tay.”

Lục Kiến Vi mỉm cười không nói gì.  Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Đội thương nhân ngoài sân trong cực kì nhếch nhác, thấy cửa sân mở ra không hề chú ý phía sau cửa có người hay không lao thẳng vào quán trọ, những chiếc xe vận chuyển hàng hóa đã để lại dấu vết bánh xe trong sân.

Thùng hàng trên xe được bảo vệ bằng vải dầu không bị nước mưa làm ướt, người của đội thương nhân mặc áo tơi chỉ che được thân trên, nửa thân dưới đều bị thấm ướt bởi mưa và bùn, giày bị nước vào mỗi lần bước đi kêu sột soạt.

*Áo tơi: Áo tơi hoặc áo lá là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông từ xưa, nay vẫn còn được dùng tuy ít hơn.

Ồn ào đến mức khiến người khác khó chịu. 

Một đám người để lại xe ngựa lần lượt chạy vào đại sảnh, cả đám tráng hán lực lưỡng, quán trọ vốn rộng rãi giờ lại đông đúc chật ních.

“Không nghĩ tới ngoài thành Vọng Nguyệt lại có một quán trọ.” Một người đứng lên, hướng đối diện Trương bá, tưởng nhầm lão ấy như chưởng quầy của quán trọ: “Chưởng quầy, chúng ta muốn thuê vài phòng.”

Trương bá nhìn về phía Lục Kiến Vi đang đứng phía sau quầy, thấy nàng gật đầu mới mở miệng nói: “Phòng ghép mỗi đêm một người một trăm văn tiền, thứ phòng mỗi đêm năm trăm văn tiền, thượng phòng năm lượng bạc."

Âm thanh huyên náo…

Đội thương nhân đang tranh luận náo nhiệt, quả thực quá đắt đỏ!

Người đứng đầu hơi nhíu mày.

"Chưởng quầy, giá này có phải cao quá không? Ta họ Triệu, là quản sự của hội buôn Kim Đao. Mọi người ra ngoài làm ăn cũng không dễ dàng gì, liệu có thể bớt chút được không?"

Triệu quản sự tầm hơn ba mươi tuổi thân hình cao gầy có hai chòm ria mép nhỏ, đôi mắt nhìn sắc lạnh, khí thế không tầm thường nhưng trên người lại không có khí tức võ giả.

“Hóa ra là Triệu quản sự của hội buôn Kim Đao, thất kính thất kính.” Trương bá cúi đầu gượng cười: “Ta thật sự cũng muốn cho các vị cảm thấy thoải mái, nhưng giá phòng này là do chưởng quầy đặt ta ra nên ta cũng không thể tự quyết định, vẫn mong là Triệu quản sự rộng lượng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play