Trương bá và Chu Nguyệt rửa mặt xong, dưới ánh sáng le lói của ngọn nến hai người họ trở lại đại sảnh, trên bàn bày hai bát mì đang bốc hơi nóng.
“Buổi tối ăn món này đi, hôm nay hai ngươi không cần phải trả tiền.” Giọng nói dịu dàng của Lục Kiến Vi từ phía sau quầy truyền đến.
Chu Nguyệt vẫn ăn mặc như thiếu nữ, giọng giòn tan nói: “Đa tạ chưởng quầy tỷ tỷ!”
“Đa tạ chưởng quầy.” Trương bá mặc chiếc áo màu xám, trịnh trọng cúi đầu một cái.
Lục Kiến Vi khẽ cười nói: “Việc làm ăn của quán trọ không ổn, ngày thường không có việc gì chỉ quét dọn, múc nước các thứ, các ngươi có biết nấu cơm hay không?”
Hai người đều lắc đầu.
“Sau này ba bữa các ngươi giúp ta một tay.” Lục Kiến Vi không nuôi người nhàn rỗi: “Sau này việc mua sắm giao cho Trương bá.”
Chu Nguyệt ăn như hổ đói, ăn hơn phân nửa bát mì dạ dày trở nên ấm áp cả người như sống lại, ngẩng đầu đáp lại.
“Chưởng quầy tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng làm việc!”
Trương bá thích nghi rất nhanh với thân phận tiểu nhị, hỏi: “Chưởng quầy muốn đi vào trong thành mua sắm sao? Cần mua những gì có thể viết thành danh sách.”
“Mua những nguyên liệu nấu ăn thông thường.”
Trương bá suy nghĩ một chút, không khỏi đề nghị: “Nếu là thức ăn, ngoài thành Nguyệt Vọng có mấy thôn làng thôn dân sẽ trồng rau quả lương thực giá thu mua sẽ rẻ hơn so với trong thành và còn tươi mới hơn.”
Những bá tánh mà trồng trọt thỉnh thoảng sẽ hái rau đem vào thành bán, nhưng vào thành phải trả tiền còn tốn thời gian, nếu như quán trọ có thể cùng thôn dân hợp tác thì đôi bên sẽ cùng có lợi.
Bản đồ của Lục Kiến Vi chỉ có thể nhìn thấy trong vòng mười dặm đương nhiên không biết ngoài thành còn có thôn làng, nghe vậy không khỏi vui mừng.
“Cứ làm theo lời ngươi nói đi.”
Hai người ăn mì xong, tự động đi vào phòng bếp rửa chén rửa nồi.
Chu Nguyệt đột nhiên thò đầu ra, hỏi: “Chưởng quầy tỷ tỷ, tối nay tỷ có tắm không? Hay là ta nấu cho tỷ nồi nước nóng.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Chu Nguyệt không thể chờ đợi để chứng minh mình rất được việc.
“Không cần, ngươi qua đây." Lục Kiến Vi vẫy tay với Chu Nguyệt.
Chu Nguyệt chạy từng bước nhỏ tới, bám vào quầy mở to đôi mắt chờ mong sẽ có việc cho cậu làm.
Lục Kiến Vi hỏi: "Có biết viết chữ không?”
“Ta biết viết!”
Ánh mắt Lục Kiến Vi dừng ở trên ngón tay Chu Nguyệt, hổ khẩu của tay phải, bụng các ngón tay đều đều có vết chai mỏng đoán chừng là dấu vết do cầm kiếm lâu ngày lưu lại, nhưng có mấy vết chai nàng không biết là do cái gì tạo thành.
*Hổ khẩu: khi ta mở rộng 2 ngón tay cái và ngón trỏ ra thì bàn tay xòe rộng như miệng hổ.
“Học qua mấy năm tư thục?”
Chu Nguyệt ngây thơ cho rằng nàng chỉ kiểm tra học thức, không hề do dự: "Chưa từng học tư thục, đều là học ở nhà.”
Nụ cười của Lục Kiến Vi càng sâu, xem ra gia đình đã từng có nghiệp lớn.
“Từng học võ?”
“Ừm.” Chu Nguyệt không hề giấu diếm, cái này vốn cũng không có gì phải giấu diếm: “Ta thiên phú không tốt, nhiều năm như vậy mới cấp hai.”
Lục Kiến Vi sững sờ: “Nhiều năm như vậy?”
“Đúng vậy, năm tuổi ta đã bắt đầu học võ.” Chu Nguyệt tự ti nói: “Chỉ là quá ngốc, học không được tốt.”
Lục Kiến Vi đưa tay sờ búi tóc Chu Nguyệt: “Mỗi người đều có sở trường riêng, học võ không phải là tiêu chuẩn duy nhất để phán xét thông minh hay ngu ngốc.”
“Thật sao?” Chu Nguyệt hai mắt sáng lấp lánh: “Tỷ tỷ thật sự cảm thấy như vậy?”
Lục Kiến Vi chân thành gật đầu: “Đương nhiên.”
“Ta có chuyện thích làm, nhưng…”
“A Nguyệt.” Trương bá từ phòng bếp đi ra: “Thời gian không còn sớm, đừng quấy rầy sự yên tĩnh của chưởng quầy.”
Ánh sáng trong mắt Chu Nguyệt vụt tắt: “Vâng” một tiếng, định đi ra ngoài.
“Đi đâu đấy?” Lục Kiến Vi mỉm cười nói: “Đã nói ở phòng tiểu nhị, còn muốn ở phòng ghép?”
Chu Nguyệt vò đầu: “Ta quên mất.”
Trong màn mưa mờ mịt tiếng mưa rơi ngày càng lớn, thành Vọng Nguyệt nằm ở vùng hoang dã ở ngoại thành giống như một hòn đảo đơn độc, ánh nến lại giống như ngọn hải đăng trong đêm tối đen, tỏa ra ánh sáng an ủi lòng người.
Lục Kiến Vi đang định lên lầu, hệ thống bỗng nhiên nhắc nhở: “Có người đến rồi.”
Bản đồ cho thấy hướng đông nam tổng cộng có ba mươi hai chấm xanh.
Nhiều người như vậy?!
Nàng gọi Trương bá đang ở trong phòng: “Có khách đến.”