Những thanh niên trí thức này, có người đến đây từ rất sớm, đã ở đây được mười năm rồi, bọn họ thực sự rất nhớ nhà.

Nguyên nhân chính vẫn là ở đây quá nghèo khổ, hàng ngày bọn họ phải làm việc rất vất vả.

“Khoảng thời gian này, chúng ta cũng rảnh rỗi, vậy thì cố gắng ôn tập cho tốt đi! Cố gắng để năm sau thi đại học, tất cả mọi người đều thi đậu.”

Chỉ sau khi thi đậu đại học, bọn họ mới có hy vọng trở lại thành phố.

Lúc này Vương Quảng Bình nói một câu: “Mọi người trở về đi, mấy ngày này tôi không về ký túc xá đâu, Dung Yên muốn sửa sang nhà nên tôi muốn đến đó mấy ngày.”

Tám hào một ngày, cho dù chỉ làm việc mười ngày, vậy cũng được gần 8 đồng tiền lận đó.

“Tôi cũng đi.” Mấy người nam thanh niên trí thức đều cảm thấy hứng thú với việc kiếm tiền hơn.

Đây thật sự là một cơ hội hiếm có.

Kiếm thêm vài đồng, bọn họ có thể mua một số món ăn ngon trong dịp Tết Nguyên Đán.

Nữ thanh niên trí thức:...

Những người đi đều là đàn ông, còn bọn họ không thể nào đi được.

Bên này, mặc dù Diệp Duật muốn lặng lẽ rời khỏi thôn, nhưng có khá nhiều người rảnh rỗi không sợ lạnh mà ngồi trò chuyện dưới cây hòe lớn.

Cho nên khi được hỏi, Diệp Duật chỉ có thể nói anh ta phải trở lại thành phố.

Chuyện vô cùng trùng hợp chính là... Không lâu sau khi anh ta rời khỏi thôn, mọi người trong thôn vẫn còn bàn tán về chuyện đó.

Dung Yên tình cờ đạp xe đạp từ trong thôn đi ngang qua bọn họ.

Mọi người nhìn thấy Dung Yên ra khỏi thôn, bọn họ đều nhìn lẫn nhau.

“Cô ấy đang đuổi theo thanh niên trí thức Diệp à?”

Không biết ai dẫn đầu nói câu này, sau một hồi im lặng như c.h.ế.t chóc, mọi người bắt đầu bùng nổ.

Bọn bọn họ chợt nhớ đến một tin đồn, hình như là nói vợ Tần Dã trước đây... hình như cô ấy thích anh chàng thanh niên trí thức Diệp kia...

“...Mấy người đừng nói hươu nói vượn, vợ Tần Dã chỉ là lên huyện mà thôi, sao có thể đuổi theo thanh niên trí thức Diệp được chứ.”

“Đúng vậy, cô ấy đã trả tiền để xây nhà mới cho Tần Dã rồi đó, đây là vì muốn sống những ngày tháng tốt lành với Tần Dã!“

Có người rõ ràng không phục lời nào, phản bác rằng: “Thế thì sao lại trùng hợp như vậy chứ?”

“Được rồi, đừng đoán tới đoán lui nữa, cẩn thận kẻo người ta kiện anh lên đồn cảnh sát đấy.”

Mọi người nghe thấy lời này đều im lặng, hai ngày nay bọn họ cũng xem như được mở mang kiến thức rồi... Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy người nào thích chạy đến đồn cảnh sát như vậy cả.

Cô ấy không hề sợ hãi chút nào, cứ giống như đồn cảnh sát do nhà cô ấy mở vậy đó.

Tuy rằng người nào người nấy ngoài miệng không đàm luận chuyện này nữa, nhưng sau khi bọn họ đứng dậy đi về nhà, liền nói chuyện này cho mọi người trong nhà nghe, không bao lâu sau, chuyện Dung Yên đuổi theo thanh niên trí thức Diệp về thành phố - chuyện này giống như mọc cánh mà lan truyền ra khắp thôn.

Dung Yên đương nhiên không biết có chuyện trùng hợp như vậy.

Đạp xe ra khỏi thôn không lâu, cô nhìn thấy Diệp Duật đang vừa đi vừa cõng hành lý ở trên lưng.

Nhìn thấy anh ta như vậy, Dung Yên biết rằng người đàn ông này sắp quay trở lại thành phố.

Nhưng mà, chuyện này không liên quan gì đến cô.

Đừng có mà cản đường cô, cho nên cô nhấn chuông xe đạp vang lên.

Đinh linh linh……

Diệp Duật nghe thấy tiếng chuông xe đạp vang lên, anh ta nhường đường theo bản năng.

Quay đầu lại nhìn, thì ra là Dung Yên.

Trong lòng anh ta đột nhiên có một cảm giác khác lạ... Dung Yên đến tìm anh ta sao?

Nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Anh ta đứng đó không đi tiếp nữa.

“Tránh ra đi, không nghe thấy à?” Dung Yên thấy anh ta đứng giữa đường, thực sự cảm thấy cạn lời.

Nghe thấy lời nói của cô, Diệp Duật nhường đường theo bản năng, đứng sang một bên.

Anh ta không nhịn được mà hỏi: “Dung Yên, em đến tìm tôi à?”

Dung Yên ngạc nhiên, “Tôi tìm anh? Cho dù anh có mặt mũi lớn thì cũng đừng có loại ảo tưởng này, được không vậy?”

Không thèm nhiều lời với Diệp Duật, cô trực tiếp đạp xe đạp... vượt qua anh ta mà không dừng lại.

Khi đi ngang qua, cô thậm chí còn không thèm nhìn anh ta thêm lần nào.

Diệp Duật:...

Nhìn bóng người đạp xe đạp đi xa, sắc mặt anh ta cứng đờ.

Suy nghĩ sai lầm khiến anh ta cảm thấy có chút xấu hổ.

Anh ta thật sự phải đi rồi, chẳng lẽ Dung Yên không còn gì để nói với anh ta sao?

Còn một điểm nữa, nếu như cô ấy đang đạp xe đạp, chằng lẽ không thể chở anh ta đi một đoạn được sao?

Đáng tiếc cho dù suy nghĩ trong lòng anh ta nhiều hơn nữa, Dung Yên cũng không quan tâm.

Cô chỉ cảm thấy xui xẻo mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play