Không chỉ mua xe đạp, còn mua gạch xây nhà, trong tay nhất định có không ít tiền đâu.
Nếu không sao dám tiêu pha hoang phí như vậy?
“Quản cô ta bao nhiêu tiền làm gì, dù sao cũng không phải tiền nhà mình.” Đại đội trưởng ngược lại đối với chuyện này không có suy nghĩ gì khác.
Nói xong ông ta bỗng phản ứng lại, quay đầu cảnh cáo: ”Đúng rồi, bà đừng có mà sinh ra suy nghĩ không nên có gì đấy, vợ Tần Dã kia chính là một con nhím, ai động vào sẽ bị cô ta đ.â.m cho gai nhọn đầy mình.”
Chỉ trong hai ba ngày, cô gái kia đã gặp bao nhiêu chuyện rồi chứ?
Hoàng Thúy Hoa lập tức trừng mắt nhìn ông ta, ”Ông nói bừa gì đó?”
Đúng lúc này, Diệp Duật đến.
“Đại đội trưởng….”
Đại đội trưởng vừa thấy người đến là anh ta, lập tức nhiệt tình hơn rất nhiều, ”Thanh niên trí thức Diệp, cậu có chuyện gì sao?”
Diệp Duật cũng không vòng vo, nói thẳng ý đồ của mình: ”Là thế này, hôm nay tôi phải về thành, nên qua đây chào ông một tiếng.”
Đại đội trưởng nghe xong có hơi kinh ngạc, hình như mới có qua mấy ngày kể từ ngày cậu ta nhắc đến chuyện này thì phải?
“Cậu mua được vé xe rồi sao?”
Diệp Duật gật đầu, ”Phải, hôm nay vừa nhận được, chỗ này tôi có đồ cần ông đóng dấu hộ, lát nữa tôi phải đi rồi.”
Đại đội trưởng đang nghĩ đối tượng của thằng nhóc họ Diệp này không phải cô gái tên Từ Khả sao?
Đây là Từ Khả bị bắt rồi nên cậu ta muốn chia tay?
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, bây giờ Từ Khả kia mang thân phận đó, còn ai dám qua lại với cô ta chứ?
Huống chi sau này Diệp Duật còn phải học đại học, tiền đồ vô lượng, một đời tươi sáng.
Người này lớn lên đẹp trai, nghe nói trong nhà điều kiện cũng tốt, cha mẹ là công nhân viên.
Muốn tìm đối tượng qua lại, cũng phải là môn đăng hộ đối mới phải.
“Được, để tôi đóng dấu cho.”
Diệp Duật đưa chứng minh cho ông ta,
Đại đội trưởng vào trong phòng lấy dấu ra, sau đó trực tiếp ấn lên giấy.
Diệp Duật cầm chứng minh về, trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
“Đại đội trưởng, hẹn gặp lại.”
“Có cơ hội thì về đây chơi nhé.” Đại đội trưởng cười ha hả, khách khí nói.
Diệp Duật gật gật đầu:”Ừm.”
Nơi này, cả đời này anh ta cũng không muốn quay lại nữa.
Thanh niên trí thức ở đây đều biết hôm nay Diệp Duật sẽ rời đi, bọn họ cũng ở chung với anh ta lâu rồi, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút tình cảm.
Cộng với việc bọn họ vẫn chưa thể trở lại thành phố, điều này ít nhiều đã làm nảy sinh nỗi buồn khi chia tay.
Vương Quảng Bình với tư cách là người đại diện của cả nhóm, anh ấy chân thành nói: “Diệp Duật, hôm nay từ biệt, cũng không biết khi nào mới gặp lại, chúc anh có một tương lai tươi sáng.”
Diệp Duật lập tức trả lời: “Cảm ơn! Tôi cũng chúc mọi người kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau đạt điểm cao, ôn tập sớm chút, tôi tin mọi người đều có thể làm được.”
Vương Quảng Bình và những thanh niên trí thức khác rất thích nghe những lời này.
Vương Quảng Bình cười nói: “Mượn lời hay ý tốt của anh, thời gian không còn sớm, chúng tôi sẽ không trì hoãn anh nữa, chúc anh thuận buồm xui gió.”
“Được, vậy tôi đi trước, tạm biệt!“ Diệp Duật vẫy tay với bọn họ, sau đó xách hành lý đi ra ngoài.
Anh ta không có bất kỳ tình cảm nào với nơi này, lúc rời đi, trong lòng ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm... Cuối cùng cũng rời khỏi chỗ này rồi.
“...Đúng rồi, anh không tạm biệt Dung Yên sao?” Vương Quảng Bình vừa nói ra lời này, anh ấy liền muốn tự tát mình hai cái.
Đây thực sự cái hay không nói, nói cái dở mà, anh ấy lại nhỡ miệng nói điều này rồi.
Anh ấy nhắc đến Dung Yên làm gì chứ?
Vương Quản Bình vội vàng sửa miệng: “Ý tôi là hai người đến cùng một nơi…”
Diệp Duật vốn không muốn nhìn thấy Dung Yên, mấy ngày nay cô đã thay đổi rất nhiều, cái miệng càng không thể buông tha cho người khác, nếu như anh ta đến từ biệt thì chỉ có thể bị cô chế nhạo mà thôi.
Khuôn mặt Diệp Duật cứng ngắc, anh ta chậm rãi nói: “...Ngày hôm qua lúc tôi đụng phải cô ấy, cũng đã nói lời cáo biệt rồi.”
“...Cáo biệt rồi thì tốt.” Vương Quảng Bình không nói thêm nữa, sợ chính mình không giữ được mồm miệng, sau đó lại bắt đầu nói hươu nói vượng, “Vậy tôi không tiễn anh nữa, chúc anh thuận buồm xuôi gió.”
Những người khác cũng không có ý định tiễn Diệp Duật đến cổng thôn, huống chi Diệp Duật cũng không muốn quá rầm rộ lúc rời khỏi đây, dẫn đến thu hút toàn bộ người dân trong thôn đến xem.
Anh ta nói nhanh: “Không cần tiễn, bây giờ tôi đi đây, sau này mọi người chăm chỉ ôn tập nhé.”
Nói xong mấy lời này, anh ta xách hành lý rời đi.
Vương Quảng Bình và một số thanh niên trí thức nhìn thấy Diệp Duật đi rồi, người nào người nấy giống như mất hết sức lực vậy, gục đầu xuống.
“Haiz, lúc nào đó chúng ta cũng có thể trở về thành phố thì tốt biết mấy”.