Nếu cô sớm biết Diệp Duật đúng lúc này sẽ lên huyện, cô đã đi sớm hơn mười phút rồi.

Nhưng mà, chuyện này trong lòng Dung Yên lại không có chút ảnh hưởng nào, cô đạp xe rất nhanh, người ở phía sau sớm đã bị cô vứt ra sau đầu rồi....

Tần Dư đang hái rau ở mảnh đất riêng sau nhà, trận tuyết rơi ngày hôm qua... Bây giờ cậu bé mới nhớ ra, không mang mấy cây bắp cải trong ruộng rau về thì chắc chắn sẽ bị đông hỏng.

Tần Mai vốn muốn đến giúp đỡ nhưng mà Tần Dư không cho.

Ngay lúc Tần Dư đang đau lòng vì mấy cây bắp cải bị đông lạnh hư rồi, đột nhiên có người gọi cậu ấy: “Đồ sao chổi...”

Tần Dư vừa nghe thấy ba chữ này, liền tức giận quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên là Tần Tiểu Bảo, tức là con trai của Tần Phú Quý, bằng tuổi cậu bé.

Tần Tiểu Bảo lao đến trước mặt Tần Dư, “Sao chổi, chị dâu cả của mày bỏ trốn với người đàn ông khác rồi…”

Tần Dư không thể nghe được lời này, sắc mặt lập tức tối sầm lại, cũng không nhiều lời với Tần Tiểu Bảo, cậu bé nắm lấy một nắm tuyết, bóp chặt, sau đó dùng sức ném thật mạnh...

Quả cầu tuyết này chuẩn xác đập vào mặt Tần Tiểu Bảo.

Tần Tiểu Bảo bị đập đến nỗi ngẩn người tại chỗ, cả người lảo đảo một chút, suýt nữa ngã xuống.

Sau khi cậu bé đứng vững người, cảm giác đau lạnh trên mặt càng khiến cậu bé tức giận hơn nữa.

“Mày dám đánh tao à?”

“Nếu như mày dám nói hươu nói vượn nữa, tao sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mày đó.” vẻ mặt Tần Dư hung tợn, người cậu bé ghét nhất chính là thằng nhóc mập mạp này.

Bởi vì thằng nhóc mập mạp này từng bắt nạt em gái.

Lúc này Tần Tiểu Bảo đang tức giận.

“Cái gì mà tao nói hươu nói vượn chứ? Người khác nhìn thấy, bà nội tao cũng nhìn thấy rồi, chị dâu cả của mày không biết xấu hổ, đuổi theo thanh niên trí thức Diệp kia bỏ trốn rồi...”

Bà nội cậu ta đã nói rằng người phụ nữ đó đã đánh gãy tay cha cậu ta, còn đánh bà nội cậu ta nữa, thậm chí còn đập đổ cả tường nhà cậu ta.

Chuyện quan trong nhất là, trong nhà tên sao chổi này có thịt, vậy mà lại không mình ăn.

Mình thậm chí còn không được ăn, tên sao chổi này dựa vào đâu mà được ăn chứ? Tên sao chổi này cũng xứng à?

Tần Dư tức giận nổi điên lên rồi, trực tiếp lao đến đè Tần Tiểu Bảo xuống đất mà đánh.

Tần Dư là người tàn nhẫn, nhưng vì Tần Tiểu Bảo từ nhỏ đã được cưng chiều, cho nên ăn uống ngon hơn cậu bé, dáng người cũng cao lớn hơn Tần Dư.

Hai người bọn họ lao vào đánh nhau, thật sự không phân được cao thấp.

Nhưng mà, đánh đến cuối cùng, vẫn là sự tàn nhẫn của Tần Dư chiếm ưu thế.

Tần Tiểu Bảo đánh không lại, chỉ đành phải bỏ chạy.

Tần Dư mím môi, lúc này cũng không nhổ bắp cải nữa.

Cậu bé trực tiếp trở lại sân trước.

Tần Dư vẫn chưa kịp vào phòng mình để sửa soạn lại, cậu bé đã nghe thấy tiếng gọi của anh cả: “Tần Dư, đến đây.”

“Anh hai, anh cả nghe thấy anh đánh nhau, chắc là tức giận rồi.” Tần Mai thấp giọng nói, cô bé có chút lo lắng.

Tần Dư mím chặt môi, sau đó đi về phía phòng anh cả.

Trên mặt cậu bé có vết thương, Tần Dã nhìn một cái đã thấy rồi, ánh mắt anh sắc bén: “Em đánh nhau với Tần Tiểu Bảo à?”

Tần Dư không nói lời nào, nhưng biểu tình trên mặt cậu bé đã nói rõ mọi chuyện.

“Sao lại đánh nhau?” Tần Dã hỏi.

Tần Dư im lặng nửa ngày, cứ đứng ngang bướng như vậy.

“Nó đến gây chuyện với em à?” Tần Dã lại hỏi.

Tần Dư vốn không muốn nói chuyện, nhưng lại nhịn không được, “Nó nói hươu nói vượn, nói chị dâu cả đuổi theo thanh niên trí thức Diệp trở về thành phố rồi.”

Chị dâu cả chắc chắn rất thích anh cả, nếu không thì sao chị ấy có thể đối xử tốt với bọn họ như vậy?

Còn nữa, nhà bọn họ sắp xây một căn nhà mới... Chị dâu cả của cậu bé mới không thèm đuổi theo người họ Diệp kia đâu.

Người họ Diệp kia, sao tốt bằng anh cả chứ?

Ánh mắt Tần Dư dừng lại chỗ người anh cả đang nằm trên giường, trong đầu cậu bé có một chút lo lắng thoáng qua, anh cả như thế này, thì chị dâu cả hẳn là… sẽ không ghét bỏ anh ấy, đúng không?

Đôi mắt đen của Tần Dã trầm xuống, “Chị dâu cả của em lên huyện làm gì em không biết à? Chị ấy đang tìm người liên hệ với xưởng gạch để mua gạch.”

Tần Dư cúi đầu, “...Em chỉ là tức giận mà thôi.”

Thằng nhóc mập đó dám đến một lần, thì cậu bé sẽ đánh nó một lần.

“Lát nữa em đừng đi lung tung, dặn em gái ở trong nhà không được ra ngoài.” Tần Dã bây giờ như thế này, anh chỉ sợ lát nữa người nhà bên kia sẽ tìm đến nhà mình.

“Em không sợ, em sẽ bảo vệ em gái.” Tần Dư cực kỳ bướng bỉnh.

Chị dâu cả của cậu bé lợi hại như vậy, cả nhà bên kia không dám nhiều lời trước mặt chị dâu cả, cho nên mấy người nhà bên kia cũng không đáng sợ đến như vậy.

Bây giờ cậu ấy lớn rồi, cũng có thể bảo vệ người nhà của mình.



“Nói con bé về phòng trước đi.” Giọng nói của Tần Dã có chút nghiêm khắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play