Sau đó, bên ngoài vang lên tiếng có người gọi cô: ”Vợ Tần Dã ơi!”

Tần Dã nghe ra thanh âm, bảo: ”Là giọng của đại đội trưởng.”

Dung Yên đương nhiên cũng nghe ra là ai, nói với anh: ”Em ra ngoài một chút.” Vừa vặn giúp cô thoát khỏi xấu hổ.

Nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài.

Đại đội trường đang nhìn bức tường bị sập….Chuyện này lúc ông ta ở Uỷ Hội có nghe được người ta mồm năm miệng mười kể lại.

Vốn dĩ còn hơi nghi ngờ.

Hiện tại ông ta tin rồi.

Nhưng việc này không liên quan đến ông ta, ông ta cứ coi như không biết là được.

“Vợ Tần Dã, cô chắc chắn ngày mai khởi công sao?”

“Đúng vậy, tối nay chúng tôi sẽ sửa sang lại một chút, sáng mai các ông trực tiếp qua đây là được. Phải rồi, đá để làm sân đi, còn phòng ở dùng gạch đỏ xây.”

Đại đội trưởng:....

Cô cũng thật có tiền.

Cô gái có tiền như vậy, sao lại không gả vào nhà ông ta nhỉ?

Nhưng mà nghĩ đến đứa con trai nhỏ nhất nhà ông ta cũng đã kết hôn rất lâu rồi, trong lòng chỉ có thể tiếc nuối than trời mà thôi.

Quả nhiên, cho dù là người xui xẻo, nhất định cũng sẽ có một ngày có thể xoay người.

Giống như tiểu tử Tần Dã này…..Cậu ta đúng là đạp phải vận may cứt chó mà!

Vốn dĩ cho rằng cậu ta không chỉ cô độc cả đời, mà còn nghèo khổ đến chết, người đã mang vận xui, còn phải nuôi dưỡng cặp song sinh kia, đứa em gái nghe nói bệnh tật không dứt.

Hiện tại, bởi vì vô tình cứu được thanh niên trí thức Dung không cẩn thận bị rơi xuống nước, cưới được vợ, còn được ăn thịt mỗi ngày.

Chưa kể đến, bọn họ còn muốn xây nhà mới để ở.

Sao không ai nói cho ông ta biết thanh niên trí thức Dung có nhiều tiền như vậy nhỉ? Trước kia cô ở trong thôn không lộ sơn không lộ thủy, chỉ có quỷ mới biết cô giàu như vậy.

“....Được thôi.”

“Phải rồi, đại đội trưởng, ông cũng nhìn thấy tường nhà tôi sập rồi nhỉ? Ông làm đại đội trưởng có phải nên quản hay không? Có vài người nếu đã cắt đứt quan hệ lâu rồi, thì đừng có động chút là đến cửa nhà người ta làm phiền nữa, nếu không phải tôi nể mặt của đại đội trưởng ông thì đã sớm tống cổ bọn họ lên Cục Công An rồi. Hơn nữa, đây là lần đầu, cũng là lần cuối, nếu lần sau bọn họ đến nữa, ông đừng trách tôi không nể mặt ông nhé.”

Cô mà cũng dám nói ra mấy lời này sao? Cô nể mặt tôi lúc nào hả??? Tường này nhà cô vốn phải sập rồi, kết quả lúc cô đẩy người ta có thấy nương tay miếng nào đâu, còn thuận thế hí hửng đẩy ấy chứ??

Hơn nữa, ông ta còn nghe người ta nói, vợ Tần Dã đỉnh lắm đấy, không chỉ đánh gãy một tay của Tần Phú Qúy mà còn đập vỡ trán của bà Vương, m.á.u chảy ròng ròng.

Cực thảm!

Đến loại đàn bà đanh đá như bà Vương mà còn bị cô dạy dỗ đến mức rắm cũng không dám thả!

Nhưng lúc mấy thôn dân kể chuyện này cho ông ta nghe, thực sự ông ta nửa chữ còn không tin. Chỉ khó hiểu sao lại có nhiều người nói đến như vậy.

Kết quả bây giờ….Cô gái này còn không biết xấu hổ làm kẻ ác cáo trạng trước!

“....Lần sau cô thấy nên thế nào thì cứ thế ấy, không cần nể mặt tôi.” Bà cô ơi, xin đừng cho ông ta mặt mũi như vậy, ông ta sợ!

Dung Yên đối với lời này của đại đội trưởng tỏ vẻ vô cùng vừa lòng.

“Tôi biết đại đội trưởng là người công chính mà, như vậy đi, ông cũng rất bận, tôi không làm phiền ông nữa.”

Đại đội trưởng:”....Vậy tôi về đây.”

“Được, hẹn gặp lại.” Dung Yên sảng khoái đáp.

Không mau đuổi đi, là còn muốn giữ lại ăn cơm sao?

Về đến nhà, Hoàng Thúy Hoa nhìn thấy bạn già quay lại, lập tức tiến lên: ”Sao rồi?”

Đại đội trưởng: ”Ngày mai bắt đầu làm, đúng rồi, bà biết người ta muốn xây nhà gì không?”

Hoàng Thúy Hoa không để bụng: ”Còn có thể xây được cái nhà thế nào chứ? Không phải là phá nhà cũ đi sửa lại cái mới sao? Chẳng lẽ còn còn muốn dựng cả một cái biệt phủ?”

Nhà ở trong thôn bọn họ cơ bản chẳng có gì khác nhau.

Đại đội trưởng hừ một tiếng: ”Bà đúng là không có kiến thức, người ta là muốn xây nhà gạch đấy!”

“Gì? Nhà gạch á?” Lúc này Hoàng Thúy Hoa có hơi chấn kinh rồi.

Phải biết rằng trong thôn bọn họ không có một cái nhà gạch nào, dù sao gạch rất đắt, không phải đồ bọn họ nói mua là mua được.

Hơn nữa dùng đá trát bùn xây lên, ở cũng khá tốt.

Nhà à…..Không phải sửa sang một chút có thể ở là được rồi sao, cần gì phải lãng phí tiền của xây một cái thật đẹp chứ?

“Đúng vậy, có thể sau này là cái nhà gạch duy nhất trong thôn chúng ta đấy.” Đại đội trưởng không nhịn được ghen tị nói, dù sao nhà ông ta cũng không có nhiều tiền như thế để mua gạch xây.

Hoàng Thúy Hoa tiêu hóa thông tin một hồi lâu, cuối cùng chua chát nói: ”Bọn họ chính là đang đốt tiền mà!”

Đại đội trưởng cũng đồng ý với lời này, đó không phải đốt tiền thì là gì chứ?

“Phải rồi, ông nói xem trong tay cô ta rốt cuộc có bao nhiêu tiền?” Hoàng Thúy Hoa vô cùng tò mò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play