Tần Dã thấp giọng nói, ”Em đừng tức giận mà, tại anh không tốt, chỉ là anh thật sự không yên tâm nên mới ra, sau này chuyện gì anh cũng nghe theo em.”
Giọng của anh vốn dĩ đã dễ nghe, bây giờ còn cố ý hạ thấp tỏ vẻ đáng thương, làm bộ dáng bị bắt nạt làm cho Dung Yên chỉ muốn đè anh ra ức h.i.ế.p một trận.
Chủ yếu vẫn là do người đàn ông này lớn lên quá đẹp trai, bày ra bộ dáng nhu nhu nhược nhược, làm cho mấy ý tưởng không phù hợp trẻ em lắm ở trong người cô hiếm khi lại ngóc đầu dậy.
“Anh quay về phòng ngay lập tức cho em.”
“Được.” Thời điểm Tần Dã xoay người, thân thể lắc lư thiếu chút nữa thì ngã.
Cũng may Dung Yên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, ”Anh cẩn thận một chút cho em, vất vả lắm em mới chỉnh lại được xương cốt cho anh đấy, thực sự không muốn làm thêm lần thứ hai đâu.”
“Được rồi.” Tần Dã thuận theo dựa cả người mình vào vòng tay của người đằng sau.
Tần Dư trợn mắt há mồm nhìn một màn này, nhỏ giọng: ”Hình như anh thấy…..Anh cả cố ý làm mình bị ngã thì phải?”
Chắc là cậu nhìn nhầm rồi, sao anh cả lại muốn tự làm mình ngã được chứ? Nhỡ may không có ai đỡ xong ngã thật thì phải làm sao?
Tần Mai nghe không rõ lắm, mờ mịt nhìn cậu: ”Cái gì cố ý ạ?”
Tần Dư thu hồi tầm mắt, đáp: ”Không có gì, chuyện này em không cần hiểu.”
Anh cả cậu tuyệt đối không phải là loại người âm hiểm xảo trá như vậy.
Nhất định lúc nãy là cậu nhìn nhầm rồi.
Đúng vậy, chắc chắn là nhìn nhầm.
“Anh hai, nãy anh với chị dâu qua nhà kia…..Sao quay trở về nhanh vậy?”
“Không về nhanh, còn tính ở đó chờ bọn họ mời chúng ta ăn cơm sao?” Tần Dư nói, giọng điệu bất tri bất giác giống hệt với Dung Yên.
Tần Mai:....?
Ở nhà ông nội ăn cơm? Đây là chuyện cô bé không bao giờ nghĩ tới.
“Anh hai, bây giờ phải làm sao?”
“Đừng lo, chuyện đã có chị dâu.” Bây giờ Tần Dư phục nhất một người.
Chuyện anh cả cậu không thể làm nhưng chị dâu có thể. Chuyện anh cả cậu có thể làm, chị dâu cũng có thể.
Tần Mai:”......Ồ.” Cô bé cảm giác anh hai mình hôm nay có hơi kỳ lạ.
Dung Yên đưa người ốm yếu bệnh tật quay về phòng xong, còn kiểm tra một lượt, xác định không có vấn đề gì thì mới yên tâm.
“Hai ngày tới tốt nhất anh nên nằm im trên giường đừng có động.”
Ánh mắt Tần Dã không dời đi, đáp: ”Ừm.”
“Em đập vỡ tường.” Dung Yên quan sát biểu cảm trên mặt người đối diện.
Tần Dã cũng không có bất ngờ gì, chỉ quan tâm hỏi: ”Vậy em có bị thương không?”
“Đương nhiên là em không sao, anh không có chuyện gì muốn hỏi sao?”
“Em không bị thương là tốt rồi.” Tần Dã chỉ quan tâm đến cái này.
“Anh không sợ cái nhà đó……”
Dung Yên còn chưa nói hết đã bị đối phương nhẹ giọng ngắt lời: ”Anh với ông ta không còn quan hệ gì cả, nhà chúng ta với nhà bọn họ cũng không có quan hệ, nhưng mà sau này mấy chuyện liên quan đến thể lực cứ để anh làm là được rồi, em đừng để mình bị thương.”
Những lời này của Tần Dã khiến cho Dung Yên khá hài lòng.
Làm đàn ông thì không thể bám váy mẹ được, phải có chính kiến.
“Đúng rồi, chuyện xây nhà, em đã đi tìm đại đội trưởng, đá xây với gỗ mua hết 10 đồng. Người ông ta cũng tìm cho rồi. Đáng tiếc không có gạch, nếu không là có nhà gạch đỏ để ở rồi.”
Cái này so với đá còn tốt hơn.
Tần Dã nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng khẽ động: ”Em thích nhà gạch đỏ sao?”
“Thích cũng không đồng nghĩa nhất định phải có được.” Cô cũng rất thích tiền, nhưng số tiền bây giờ có thể để cho cô tiêu không giới hạn sao?
Ngược lại là Tần Dã lại để trong lòng, em thích……Vậy anh sẽ nỗ lực bằng mọi cách lấy về cho em.
“Nếu nói về gạch, cũng không phải không có, nhưng mà anh đang không đi được, nếu em muốn thì bảo Tần Dư….lên trấn trên tìm Thiết Trụ, cái người lần trước anh kể với em ấy, anh ta có cách có thể mua được gạch.”
Đây là nhà của cô với anh, anh nguyện ý dựa theo ý thích của cô để xây lên.
Dung Yên có hơi hứng thú: ”Thực sự có thể mua được sao?”
Tần Dã gật đầu, ”Có thể.”
“Vậy mua đi, nhưng mà để em đi gặp anh ta cho. Anh nói cho em biết địa chỉ cụ thể, buổi chiều em sẽ lên trấn tìm.”
“.....Cũng được.” Tần Dã nói cho cô biết địa chỉ của Thiết Trụ, còn mô tả qua diện mạo của người đó một lần.
Nói xong, anh nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu, ”Hay là để Tần Dư đi cùng em đi?”
Đây là ngữ khí dò hỏi, nhưng Dung Yên cũng không cân nhắc, thẳng thừng cự tuyệt, ”Để mình em đi là được rồi.”
Tần Dã:”....Vậy.. tùy em.”
Dung Yên không giỏi bắt chuyện, nhất thời không khí lâm vào đình trệ.