Mà bà Vương nhìn thấy tiện nhân Dung Yên thật sự đi tới nhà bà ta thì làm sao còn có thể ở lại đây?
Bà ta nóng nảy.
"Một đám còn thất thần làm gì? Còn không chạy nhanh về cho tôi. Phú Điền, mau cõng mẹ về nhà."
Tần Phú Điền lập tức ngồi xổm xuống, dưới sự trợ giúp của vợ anh ta là Vương Quế Hoa thì mau chóng cõng người mẹ mập mạp lên lưng.
Với thân thể nhỏ gầy của anh ta thì thiếu chút nữa đã không đứng dậy nổi.
"Mẹ, tay con đau, con đi trước." Tần Phú Quý nhìn thấy bộ dáng này của anh ba thì rất sợ Tần Phú Điền sẽ để cho anh ta cõng mẹ già. Làm sao có thể.
Nay đúng thật là muốn mạng già của Tần Phú Điền, nhưng mà anh ta kiên cường chống chọi nên vẫn về được tới nhà.
Đương nhiên, các thôn dân trên đường nhìn thấy bọn họ như vậy thì thấy kỳ lạ, lại liên tưởng đến bộ dáng lúc trước của vợ Tần Dã và nhóc con Tần Dư.
Một đám người bị gợi lên tâm tư tò mò, dù sao cũng không có chuyện gì làm, không bằng đi hóng chuyện, cũng vừa hay có thể nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
Bởi vậy đã có rất nhiều người đi theo.
Dung Yên chống cái cuốc ở trên mặt đất, "Chính là nơi này?"
"Đúng vậy." Tần Dư nhanh chóng gật đầu.
Đúng lúc này đám người bà Vương cũng vội vàng chạy đến.
"Mẹ tao chỉ chạm vào một chút thì tường nhà mày đã đổ, mày cũng chỉ có thể chạm vào một chút mà thôi." Tần Phú Quý nhìn chằm chằm Dung Yên, trong mắt anh ta có một tia đắc ý, cũng không tin con nhỏ này có thể chạm vào một cái là tường đã đổ.
Bà Vương cảm thấy con trai út rất thông minh, bà ta cũng không còn choáng váng đầu nữa.
Đi theo nói: "Đúng vậy, tao chỉ chạm vào có một chút thì tường nhà mày đã đổ, mày cũng chỉ có thể chạm vào một chút, nếu như không đổ thì đó là do mày không có bản lĩnh."
Dung Yên cười lạnh, "Nếu như tôi chạm vào một chút mà cả bức tường đã đổ thì tính sao?"
Tần Phú Quý cũng học theo bộ dáng của cô, bắt chước cười lạnh, "Chỉ cần mày chạm vào một chút mà tường nhà tao đã sập, vậy thì không có chuyện gì liên quan đến mày, có bản lĩnh thì mày thử……"
Dung Yên nhìn mọi người đang tụ tập ở xung quanh.
"Các hương thân, lời nói của tên vô lại này thì các vị có nghe được không? Gia đình này vừa đến nhà chúng tôi gây sự, làm đổ tường của nhà tôi, nghĩ đến mọi người đều là người cùng làng lối xóm nên tôi mới không đi báo cảnh sát, nhưng mà quy tắc không thể phá vỡ, nếu không thì ai cũng có thể dẫm lên nhà chúng tôi à?"
Tần Phú Quý tức muốn hộc máu: "Ai vô lại? Ai gây hấn làm loạn chứ?"
"Đương nhiên chính là các người, nếu không thì nhà chúng tôi cách nơi này tận nửa thôn, một đám người các ngươi lại đi đến đ.â.m vào tường nhà tôi làm cái gì?"
"Mày……" Nếu không phải Tần Phú Quý sợ sẽ gãy thêm một tay nữa, thì anh ta thật sự muốn tát cô thêm một bạt tay.
"Được rồi, đừng lãng phí thời gian, nhanh lên……" Bà Vương bị vây xem thì mặt nóng bừng. Ước gì tai họa này mau chóng đi nhanh.
Dung Yên cười lạnh, cô xem xét một chút, sau đó đi đến một chỗ……Rồi lại lùi về sau một khoảng.
m thầm vận khí……Ném cái cuốc trên tay đi một cách thô bạo.
Giây tiếp theo, cái tường kia ầm ầm sập xuống, không nói đến tiếng động lớn, bụi mù mịt che đi đôi mắt mê mang của mọi người.
Diện tích sập này có thể so với lúc tường nhà cô đổ rồi……Dung Yên rất vừa lòng.
Tần Dư kinh ngạc:......
Cậu ấy còn không có giúp đỡ, vậy mà bức tường này cứ thế……đổ?
Má ơi!
Chị dâu nhà cậu ấy sức lực cũng quá lớn phải không?
Không riêng gì cậu, những người khác đang vây xem cũng có vẻ mặt ngạc nhiên.
Ôi mẹ ơi! Bọn họ có nhìn lầm không?
Vợ của Tần Dã mới làm một chút đã làm sập một bức tường?
Cả nhà bà Vương lại càng hoang mang, hiển nhiên bọn họ không tiếp nhận được sự thật này.
Căn bản không tin một con nhóc có tay chân mềm yếu đến từ trong thành — thế mà chỉ ném một cái cuốc đã làm đổ bức tường nhà bọn họ?
Đây là loại sức mạnh gì chứ?
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc không thể tin của mẹ con bà Vương và các thôn dân thì Dung Yên và Tần Dư nghênh ngang rời đi.
Lúc về thì cô lại thấy Tần Dã chống gậy bước ra.
Dung Yên đã vọt tới trước mặt Tần Dã.
“Sao anh lại đi ra đây?”
Ngữ khí cực kì không tốt.
Tần Dã:.....
Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, nếu anh còn bình tĩnh nằm ở trong đó thì chắc không phải là đàn ông rồi.
“Em không sao chứ? Có bị thương hay không?”
Dung Yên trừng mắt nhìn anh: ”Em không sao, người có sao là anh đấy, tự nhiên anh chạy ra đây làm gì? Là chê thương tích chưa đủ nặng phải không? Ngại chân khỏi nhanh quá rồi hay là ngại xương sườn gãy hơi ít?”
Hai mắt Tần Dã sáng như đuốc nhìn cô: ”Là anh lo cho em….”
Dung Yên tiếp tục trừng mắt: ”Anh lo cho em? Vậy có phải bây giờ anh còn muốn chạy theo người ta cùng đánh nhau một trận mới hài lòng đúng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT