"Mẹ, chúng ta không cần sợ cô ta……"
Dung Yên cười lạnh, cô không làm gì, bẻ bẻ hai tay, xương cốt kêu răng rắc, nghe có vẻ tương đối khủng bố.
Tần Phú Quý nghe âm thanh này, cảm giác trên cánh tay lại càng đau thêm.
"Có lẽ các người không biết rằng tôi rất thích đi Cục Công an, vừa gây hấn làm loạn, lại còn phá hỏng cả bức tường nhà tôi, dọa sợ trẻ vị thành niên nhà chúng tôi, vậy không biết Công an sẽ xử các người như thế nào?"
Tần Dư: ……
Cậu ấy không phải là trẻ con!
Tần Phú Quý/Tần Phú Điền: ……
Cục Công an kia là nhà cô mở sao? Động một chút đều là muốn đi Cục Công an.
Hai ngày nay Vương bà tử đã trải qua thủ đoạn của người phụ nữ tà môn này, hơn nữa bà ta cảm thấy choáng váng đầu óc sau khi đâm, cả người đặc biệt khó chịu.
Thật sự không muốn ở đây đợi thêm một khắc nào nữa.
"Vợ thằng hai, mau đỡ mẹ trở về."
Trong lòng vợ của Tần Phú điền rất khó chịu, không lấy được cái gì còn chưa tính, vì cái gì còn muốn sai bảo người đàn ông của cô ta ở lại đây xây lại tường?
"Mẹ, mẹ……" Sao lại phải sợ cô ta?
Vương bà tử liếc nhìn một cái, "Kêu la cái gì? Còn không nhanh chóng đỡ tôi hả?"
Vợ Tần Phú Điền tên là Vương Quế Hoa, là người thôn quê.
Lại nói tiếp, họ hàng có tận mười tám đời, cho nên Vương bà tử đối với cô ta còn tốt hơn cả Lý Phượng là vợ thằng cả.
Nhưng lúc này lại phiền.
Vương Quế Hoa nhìn thấy mẹ chồng tức giận, đành phải đỡ mẹ chồng dậy trước, chỉ là Vương bà tử thật sự quá nặng, cô ta đỡ dậy không nổi.
"Mẹ, không bằng để cho Phú Điền đỡ mẹ về nhà trước, cái tường này tí nữa quay lại sửa sau……" Còn quay lại cái rắm.
Hà cớ gì lại sai người đàn ông của cô ta đi sửa lại? Huống chi bức tường có đụng đổ nhưng người cũng chưa có việc gì.
Điều này nói lên là bức tường này đã không chắc chắn. Không chừng đến buổi tối tự nó cũng có thể đổ.
Lúc này, Dung Yên nhàn nhạt lên tiếng: "Các người đều có thể đi, nếu trong nửa giờ còn chưa quay về sửa lại bức tường cho tôi, vậy thì tôi sẽ đi phá nhà các người."
Vương Quế Hoa tức điên, cô ta còn chưa gặp qua người phụ nữ nào từng bước ép sát như vậy.
Sao lại không biết xấu hổ như thế chứ?
"Mẹ, nếu như đã muốn xây tường, thì không bằng đi xây tường ở nhà mình, để cho cô ta phá."
Cô ta không tin với cánh tay đôi chân nhỏ gầy như vậy mà có bản lĩnh có thể đạp đổ tường nhà bọn họ.
Tường kia cũng không phải xây bằng giấy.
Bà Vương nghe được lời này thì cảm thấy rất có lý, vì thế nói với Dung Yên: "Không xây, mày muốn làm gì thì làm."
Chỉ cần không đi Cục Công an thì bà không tin con tiện nhân kia có thể một mình đập phá được nhà ở của bà ta.
Hai anh em Tần Phú Điền cũng đồng ý với lời nói của mẹ mình.
Dung Yên cười lạnh một tiếng, thật sự nghĩ là cô không dám à?
"Tiểu Dư, đi lấy cái cuốc đến."
Tần Dư vừa nghe, lập tức chạy vào nhà, sau khi ra tới, thì còn vác thêm một cái cuốc.
Dung Yên nhận lấy, "Các người cứ ở nhà đợi đi."
Tần Dư sao có thể đồng ý chuyện này, cậu ấy lập tức nói: "Em đi với chị."
Dung Yên nhìn cậu một cái, "Không cần."
Sau đó vác cái cuốc đi.
Tần Dư sao có thể yên tâm, đi trở lại vào sân cầm theo một cái đòn gánh, nhanh chóng đuổi theo sau.
Dung Yên nhìn người đuổi kịp, cũng không đuổi cậu ấy trở về nữa, bởi vì cô nhớ tới một việc, cô còn không biết nhà của Vương bà tử ở đâu hết.
"Đừng đi phía sau, mau đi lên trước dẫn đường."
Tần Dư vừa nghe thì rất vui vẻ, hai ba bước đã chạy lên phía trước.
Đây là một tổ hợp kì quái nhưng lại rất hòa hợp, chị em dâu hai người mỗi người khiêng một cái đòn gánh và một cái cuốc……Khí thế không thể cản, hình như là đi đánh lộn.