Trong lúc nhất thời đầu óc không xoay chuyển được, để mặc cho Tần Dư đỡ ông ấy đi vào sân lần nữa.

Tần Dư rất hào hứng, vừa định mở miệng, nhưng lúc lời vừa đến bên miệng, lại nhịn xuống.

Bởi vì cậu ấy cảm thấy loại chuyện vui lớn như này nên để tự chị dâu nói mới đúng.

Mấy người đi vào sân, lúc này, ông Tần vô cùng tò mò hỏi: “Rốt cuộc là chuyện vui gì?”

Thật ra ông ấy cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.

Dù sao mấy năm nay cũng không hề tính đến chuyện sinh con, trong lúc nhất thời ông ấy lại quên mất chuyện đó.

Dù sao chỉ cần tình cảm của đôi vợ chồng tốt là được, còn về phần con cái…… Thuận theo tự nhiên là được.

Không thể có chuyện hai vợ chồng không có con.

Đây là chuyện không thể, dù sao y thuật của cháu dâu cũng cao như vậy.

Huống hồ cho dù thật sự không thể sinh thì cũng không sao, dù sao vẫn còn có đứa cháu trai.

Người nhà họ Tần đông, ông ấy không coi trọng chuyện nối dõi tông đường.

Vì thế, đối với chuyện cháu dâu sinh con, lúc ban đầu…… Trong lòng ông ấy thật sự không nhớ đến, nhưng sau đó ông ấy dần dần nghĩ tới, ông lại không muốn xen vào chuyện này, vì thế cũng không giục sinh.

Bốn năm trôi qua, ông ấy đã quên mấy chuyện sinh con rồi.

Vì vậy lúc này thật sự là không nhớ đến.

Dung Yên không trả lời, cô nhìn về phía Tần Dã.

Ý là kêu anh nói.

Ông Tần nhìn cô, sau đó tầm mắt lại chuyển lên người cháu trai của ông ấy.

Nhìn thấy Tần Dã không nói lời nào làm ông có chút sốt ruột, vì thế ông ấy giục: “Tần Dã, cháu nói đi! Để ông nội vui cùng.”

Tần Dã hít sâu một hơi, sau đó mở miệng nói: “Cháu đã làm cha.”

Ông Tần chớp đôi mắt vẩn đục, phản ứng hơi chậm.

“Cháu, cháu vừa nói gì?”

Có phải ý mà ông ấy nghĩ đúng không?

Cung phản xạ có chút lâu, ông ấy bắt đầu kích động.

Tần Dã lại lặp lại một lần nữa, lần này giọng nói còn mạnh mẽ hơn một chút, càng thêm khí thế: “Cháu đã làm cha.”

Lần này ông Tần không còn nghi ngờ tai mình nghe nhầm nữa, vì thế kích động quay đầu nhìn về phía cháu dâu của mình.

“Cháu dâu, điều Tần Dã vừa mới nói có phải là sự thật không? Ông sắp được làm ông cố sao?”

Dung Yên gật đầu: “Đúng vậy.”

Lúc này ông Tần không thể ngồi yên, ngồi còn chưa nóng m.ô.n.g đã lập tức rời khỏi sô pha.

Ông ấy không ngừng di chuyển trong phòng khách: “Tôi sắp được làm ông cố……”

Dung Yên nhìn thấy ông ấy hào hứng quá mức, vội vàng ngăn cản: “Ông nội, ông mau ngồi xuống đi, đừng hào hứng quá mức, sức khỏe của ông quan trọng hơn”

Ông Tần thật sự rất hào hứng, ông nghe thấy câu này của cháu dâu, vội xua tay nói: “Không sao, cơ thể của ông rất khỏe!”

Sau đó đột nhiên ông ấy nghĩ tới một vấn đề, liền vội vàng hỏi: “Cháu dâu, được mấy tháng rồi?”

Lúc này Tần Dư giành trước một bước trả lời: “Ông nội, chị dâu nói là hai tháng.”

Ông Tần nghe thấy con số này, đôi mắt không khỏi lại sáng lên lần nữa.

Trong lòng tính nhẩm một chút xem mấy tháng nữa ông ấy có thể nhìn thấy bé con.

Ông ấy cảm thấy còn rất nhiều thời gian để chuẩn bị trước.

Sau đó nghĩ lại chuyện tốt như thế này thì nên chia sẻ với người khác một chút.

Vì thế liền nhanh chóng nói: “Không được…… Ông muốn gọi điện thoại cho mọi người, cũng muốn cho mọi người biết……”

Ý của ông ấy chính là những người khác trong nhà họ Tần.

Còn về phần người ngoài, hiện giờ ông ấy không có ý định cho ai biết…… Cho dù ông ấy không hiểu gì, nhưng cũng biết trong ba tháng đầu không được truyền ra ngoài.

Dung Yên cũng không ngăn cản hành động này của ông ấy, dù sao thì báo cho người nhà họ Tần cũng không sao, ông ấy vui vẻ là được.

Mười phút sau, phòng khách nhà họ Tần đã chật kín người.

Dung Yên thấy cả nhà nhìn chằm chằm vào cô mà có chút không biết phải nói gì.

Ở nhà họ Tần hai tiếng, chủ yếu cũng là do người nhà họ Tần quá nhiệt tình, đặc biệt là mấy chị em dâu kia, các cô ấy vẫn luôn vây quanh cô để truyền thụ lại kinh nghiệm.

Dung Yên cũng không từ chối, dù sao đây cũng là lòng tốt của các cô ấy.

Hiếm thấy mà kiên nhẫn lắng nghe.

Đến khi rời đi, ông Tần gọi cô lại: "Cháu dâu, cháu chờ một chút."

Dung Yên không biết vì sao ông Tần lại gọi cô, cô còn chưa kịp hỏi, thì ông Tần đã đi qua một bên, sau đó cầm lấy một túi văn kiện.

Phồng phồng, hiển nhiên là đồ vật bên trong đã được chuẩn bị tốt từ lâu.

Có lẽ là được chuẩn bị trong hai tiếng vừa rồi.

Ông lão đưa túi văn kiện vào tay Dung Yên.

"Cái này cho cháu."

"Ông nội, đây là cái gì?" Dung Yên dùng tay bóp nhẹ một chút, lại phát hiện ra bên trong có khối gì đó rất cứng.

"Một cái sổ nhà, còn có……" Ông Tần dừng lại một chút: "Trở về cháu hãy mở ra xem, dù sao, những thứ này cháu cứ an tâm mà nhận lấy, ông cũng đã để lại cho Tần Dư và Tần Mai, hai phần của bọn họ sẽ tạm thời đặt ở chỗ ông, chờ đến lúc đó lại đưa."

Dung Yên nghe thấy Tần Dư và Tần Mai đều có thì cô cũng không từ chối nữa mà yên tâm nhận lấy.

Cười tủm tỉm nói một câu: "Cảm ơn ông nội"

Ông Tần thấy cô đã nhận lấy, trong lòng rất vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play