"Cảm ơn cái gì! Cái này phải cho các cháu. Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, cháu cũng nên trở về đi, đi trên đường thì cẩn thận một chút. Chú ý an toàn."

Dung Yên gật đầu: "Vâng ạ, hẹn gặp lại ông nội!"

Ông Tần không nói hẹn gặp lại mà vẫy tay về phía bọn họ.

Sau đó lại dặn dò Tần Dã chú ý một chút.

Sau khi Dung Yên ra khỏi nhà họ Tần, cô liền đưa túi văn kiện nặng trĩu trong tay cho Tần Dã: "Anh cầm đi, sau đó không cần đỡ em nữa."

Cô mới ở có hai tháng mà thôi, cũng không cần phải đỡ làm gì.

Mấy người cùng nhau về tới nhà.

Mẹ Dung lo lắng, đúng lúc này lại nhìn thấy bọn họ trở về, lập tức hỏi: "Thế nào? Có khó chịu không?"

Dung Yên nhìn bộ dạng lo lắng của bà ấy, khóe miệng co giật: "Mẹ, con không khó chịu, thân thể con vẫn còn khỏe mà! Mẹ cũng đừng lo lắng."

Mẹ Dung nghĩ thấy cũng phải.

Y thuật của con gái nhà mình rất cao, sao nó có thể để cho thân thể của mình không khỏe được?

Lại hỏi tiếp phản ứng của ông Tần.

"Có phải là ông lão rất vui mừng đúng không?"

"Đúng vậy, ông ấy rất vui mừng, nhìn này, ông ấy còn cho tụi con đồ tốt." Dung Yên vừa dứt lời thì Tần Dã đã đưa túi văn kiện trong tay cho Dung Yên.

Ngay lập tức sự chú ý của mẹ Dung đã dừng ở trên túi văn kiện.

"Đây là cái gì?"

"Nghe nói đây là sổ nhà, nhưng mà, hình như bên trong còn có thứ khác." Lúc Dung Yên nói chuyện thì tay cô cũng mở túi văn kiện ra.

Nhưng mà bên trong cũng chỉ có chứng nhận bất động sản và sổ gạo.

"Đây là tứ hợp viện? Nhìn địa chỉ thì không cách nơi này quá xa."

Không nghĩ đến ông lão còn mua cho cô và Tần Dã hẳn một toà tứ hợp viện.

Lúc trước ông lão còn nói đã chuẩn bị xong cho Tần Dư và Tần Mai, nói cách khác là ông lão đã mua tổng cộng ba tòa tứ hợp viện?

Ông lão có tiền như vậy sao?

"Đây là thỏi vàng hả?" Mẹ Dung tinh mắt.

Dung Yên lấy ra, tổng cộng là có năm thỏi vàng, mỗi thỏi vàng nặng khoảng ba mươi khắc.

Nói cách khác mấy thỏi vàng này cộng lại cũng phải hơn 150 khắc.

Cái này cũng quá nhiều rồi.

Không thể không nói, căn cơ của nhà họ Tần thật thâm sâu.

Lúc trước cô đã nghe nói tổ tông đời đầu của nhà họ Tần đã rất giàu có rồi, hơn nữa lão tổ tông Tần gia lại là một người có trí thông minh không thấp, phân tán tiền đi khắp nơi.

Cũng đã quyên góp hơn một nửa.

Hơn nữa, con cháu của nhà họ Tần đa số đều dấn thân vào bộ đội……Xem như là một đại gia tộc ở Kinh Thị.

"Cái này nhiều như vậy, sẽ không có chuyện gì chứ?" Mẹ Dung rất lo lắng.

"Đương nhiên là không có chuyện gì, ông nội cho, cứ nhận lấy là được." Dung Yên cất đồ vật vào: "Con đi ngủ trước."

Mẹ Dung vừa nghe thế thì vội nói: "Vậy con đi ngủ nhanh đi, thời gian vào buổi tối cũng chỉ đừng viết viết vẽ vẽ”

Bà ấy vẫn biết buổi tối con gái mình còn phải làm mấy cái kia, nhưng mà bây giờ đang mang thai! Tất cả các chuyện đó đều có thể tạm dừng.

Tần Dã và Dung Yên về đến phòng của bọn họ.

Cuối cùng cũng chỉ có hai người được ở riêng.

"Vợ ơi……" Giọng nói Tần Dã có chút lắp bắp: "Bây giờ em đi tắm rửa hả?"

Dung Yên gật gật đầu: "Đúng vậy"

"Vậy em đi vào không gian của em……Đối với thân thể hiện tại của em có ảnh hưởng gì không?"

Điều Tần Dã muốn hỏi nhất là cái này.

Dù sao thì cơ thể khi mang thai cũng không thể so sánh với trước kia được.

Dung Yên: "Cái này không có ảnh hưởng, nếu như có ảnh hưởng thì cũng chỉ làm cho cơ thể tốt hơn, dù sao thì không khí trong không gian cũng tương đối trong lành."

Tần Dã nghe thấy vợ mình nói như vậy thì tâm trạng mới hoàn toàn thả lỏng được.

"Nếu như không có hại cho cơ thể mà còn có lợi, thì bây giờ em đi tắm rửa đi."

Vốn dĩ anh định bảo vợ tắm ở bên ngoài, như vậy thì anh cũng yên tâm hơn.

Bởi vì người mang thai sợ nhất là té ngã.

Dung Yên lắc mình vào không gian……

Để lại Tần Dã đứng tại chỗ với khóe miệng đang chậm rãi giương lên, trong mắt cũng tràn ngập ý cười.

Anh sắp làm ba, anh sắp làm ba, anh sắp làm ba……

Giờ phút này Tần Dã hận không thể đi ra ngoài chạy mấy chục vòng để biểu thị nội tâm kích động của mình.

Trong đầu anh tự động hiện ra một phiên bản thu nhỏ, mặc dù không thấy rõ được khuôn mặt, nhưng nhất định là một bé con xinh đẹp.

Không sai, anh rất hy vọng có thể sinh được một đứa con xinh đẹp như vợ mình vậy.

Nửa tiếng sau, Dung Yên đi ra từ trong không gian, bây giờ không gian đã thăng cấp, thời gian sinh trưởng ở trên đất đen nhanh hơn bên ngoài rất nhiều, tỉ lệ bây giờ là một phần ba mươi.

Nói cách khác, một ngày bên ngoài bằng với ba mươi ngày thu hoạch cây trồng trên đất đen.

Còn lại không gian biệt thự và các thời điểm khác trong không gian……Đều đồng bộ với hiện thực, thật ra chuyện này đối với Dung Yên cũng không có vấn đề gì.

Chỉ là ít thời gian để gian lận hơn mà thôi.

Cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play