Lúc đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy Tần nhị gia mở miệng nói tiếp, "Tôi đi đến đây chính là để tìm nhân sâm rừng, tôi nghe nói ở bên này có khá nhiều, nếu như cô có thì tôi sẽ mua nó với một cái giá tốt."
"Không tin thì cô hỏi Thiết Trụ xem có phải tôi đang tìm cái này không?"
Thiết Trụ: ……
Được rồi! Nãy anh ấy choáng váng đầu óc quá, đúng là vị Tần thiếu gia này đang tìm mua thứ này, đương nhiên, vị này cũng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.
Lúc ấy anh ta cũng nói sẽ không đến.
Quay đầu nhìn về phía vợ Tần Dã, gật gật đầu, "Đúng là như vậy không sai……"
Nhưng mà vợ Tần Dã có thể có nhân sâm rừng được sao?
Tần Dã đi núi mấy năm trời, mà đến cả râu cải cũng không có nhìn thấy.
Cũng không thể nào mà vợ Tần Dã có thể tự mình lên núi tìm một cây chứ?
Nói chung là anh ấy đánh c.h.ế.t cũng không tin.
Vài ngọn núi ở đại đội Tần gia……Cũng chưa từng nghe nói có người đào được đồ tốt như này.
"Có thì có, nhưng mà anh có thể trả bao nhiêu?" Dung Yên hỏi.
Cây trên tay cô đã được nuôi dưỡng bởi đất đen trong không gian, nhân sâm rừng bình thường không thể so được.
Tần nhị gia nghe được lời nói của cô thì đôi mắt lập tức sáng ngời, "Vậy à, thế trước đi đến nhà người anh em Thiết Trụ nhìn xem thế nào?"
Dung Yên gật đầu, "Được."
Thiết Trụ khiếp sợ, cô ấy thật sự có?
Ý nghĩ thứ hai xuất hiện trong đầu đó chính là……Thứ này có được từ đâu?
"Người anh em Thiết Trụ……Có thể đi đến nhà cậu không?" Tần nhị gia nhìn về phía người đang có vẻ mặt cứng đờ.
Thiết Trụ hoàn hồn trong nháy mắt, "Đương nhiên có thể."
Sau đó anh ấy nhìn về phía Dung Yên, thấy cô gật đầu với chính mình, anh ấy liền hiểu rõ trên tay cô thật sự có nhân sâm.
Thật đúng là trùng hợp.
Một người muốn mua, một người có hàng, thế mà lại đụng trúng nhau?
"Đi thôi! Đi đến nhà tôi."
Như vậy, có anh ấy nhìn chằm chằm, cũng sẽ không làm hại đến vợ Tần Dã.
Nhưng mà, vận khí của Tần Dã tốt lên từ khi nào vậy? Thế mà lại có thể đào được nhân sâm ở trên núi?
Nếu như đây là sự thật, vậy thì vận khí của thằng nhóc Tần Dã này đúng là đã thay đổi……
"Tôi đạp xe đạp đi qua trước."
Dung Yên không nghĩ đến việc đẩy xe đạp cùng đi với bọn họ, đạp xe đạp đi càng nhanh hơn, dù sao thì cô cũng biết nhà của Thiết Trụ.
Đương nhiên Thiết Trụ cho rằng như vậy thì càng tốt, vì thế không ngừng gật đầu, "Được."
Lúc anh ấy muốn đưa chìa khóa sân cho cô thì đã nhìn thấy cô đạp xe đạp tời đi rồi, động tác kia còn vô cùng tiêu sái.
Chỉ nhìn mỗi tấm lưng thôi thì sẽ tưởng có hai người khác nhau.
"Cậu nói cô ấy là chị dâu của cậu? Người cô ấy cưới cũng ở trong trấn này sao?" Tần nhị gia hỏi.
"Không phải, ở trong thôn." Thiết Trụ không có nói là thôn nào, anh ấy vội vàng dời đề tài, "Tần nhị gia, cái mũi này của anh rất linh, mới gặp thoáng qua mà đã ngửi thấy mùi của nhân sâm rừng."
Đổi lại là anh ấy thì sẽ không làm được.
Tần nhị gia cười một chút, "Đúng vậy, mũi này của tôi rất thính."
Nói xong cũng không nói thêm điều gì.
Ba người đi bộ tới……Chờ sau khi đến nhà Thiết Trụ thì đã thấy Dung Yên đứng chờ sẵn.
Thiết Trụ hai ba bước tiến lên, vội vàng mở cổng nhà ra.
"Tôi giúp cô đẩy xe đạp vào……"
"Không cần, lát nữa tôi sẽ trở về liền." Bán một món đồ mà thôi, còn cần dùng bao nhiêu thời gian cơ chứ.
"Được rồi, đều đi vào thôi!" Thiết Trụ vội vàng tránh đường, sau đó làm một thủ thế mời mọi người vào trong.
Dung Yên dẫn đầu đi vào, mấy người khác cũng lần lượt đi vào theo.
Khi Dung Yên lấy từ trong túi một cây nhân sâm được bọc bằng giấy báo chí cũ, khóe miệng Tần nhị gia dựt dựt.
Anh ta đau lòng c.h.ế.t rồi.
Đồ vật trân quý như vậy sao có thể bị đạp hư như vậy được chứ?
Cây nhân sâm rừng này……Nhất định có chất lượng không tệ, bởi vì bây giờ anh ta đã có thể ngửi thấy mùi vị rất nồng.
Lúc này Thiết Trụ cũng ngửi thấy, mùi vị quá nồng, anh ấy không khỏi nói thầm trong lòng, chỉ gói trong một cái giấy báo chí cũ thôi……Cái tờ báo cũ này ngăn mùi tốt như vậy sao?
"Tôi nhìn xem." Tần nhị gia trực tiếp duỗi tay nhận lấy, anh ta mở ra thật cẩn thận……Nháy mắt ánh mắt sáng lên.
"Cái cây nhân sâm rừng này là đồ mới, chất lượng cũng rất tốt, hơn nữa còn đào được hoàn chỉnh như vậy, đúng là không dễ nhìn thấy, vị đồng chí này……"
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Dung Yên, "Tôi ra giá ba trăm đồng, cô xem thế nào?"
Dung Yên không có gì phản đối với giá cả này, bởi vì lúc trước cô bán quá rẻ, cho nên cô biết anh ta ra giá cả này đã rất hào phóng.
Đúng là thu theo giá cả này cũng thích hợp……Đây là do nó xứng đáng với cái giá tiền đó.
"Có thể, bên tôi vẫn còn nhân sâm, anh có muốn mua thêm không?"
Đây chính là một con dê béo, cô quyết định phải nắm được kèo này trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT