Cô đỡ phải tìm nhiều người để bán, vậy cũng bớt nguy hiểm, chủ yếu là không có mấy người có tiền giống như vậy.

Còn có Thiết Trụ, anh ấy không khỏi hít hà một hơi, đôi mắt anh ấy trừng lớn như là chuông đồng.

Thằng nhóc thối……Đây là vận cứt chó gì chứ?

Tần nhị gia vừa nghe thấy cô vẫn còn, cũng có chút ngoài ý muốn, đào được một gốc cây đã là khả ngộ bất khả cầu, thế mà trên tay cô vẫn còn có, điều này mới thật sự làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

"Tôi lấy hết số nhân sâm trong tay cô."

Anh ta cho rằng trong tay cô chỉ có một gốc cây, Thiết Trụ và một người khác cũng nghĩ như vậy.

Nhưng mà khi nhìn thấy Dung Yên lấy ra ba cây được gói lại bằng báo chí rách nát từ trong túi xách lớn thì đồng tử của bọn họ đều có chút nứt ra.

Nhân sâm rừng……Một gốc cây khó cầu, trên tay cô lại có nhiều như vậy……Sao giống củ cải trắng vậy chứ?

Cũng may Tần nhị gia cũng là người trải đời, anh ta lấy lại tinh thần cũng tương đối mau.

"Vận khí của cô không tệ."

"Đúng là không tệ, người đàn ông của tôi đào được, không nghĩ đến đào được một đống, chất lượng của hai cây này và cây trên tay anh là giống nhau, anh muốn một hay là hai cây?"

Đây chính là đồ vật khả ngộ bất khả cầu……Tần nhị gia lại không phải là người thiếu tiền, chất lượng của những cây nhân sâm này rất tốt, bây giờ gặp được, sao có thể bỏ lỡ?

Đương nhiên là muốn hết.

"Đưa hai cây này cho tôi, tôi muốn hết".

Dung Yên thích người nhiều tiền, nhìn nhiều thì không khí sẽ trong lành hơn.

Đưa hai cây đang cầm trên tay qua.

"Tự anh nhìn xem." Xem xong rồi thì mau đưa tiền.

Tần nhị gia đưa cây đang cầm trên tay qua cho người bên cạnh, sau đó tự mình nhận lấy hai cây Dung Yên đưa qua.

Anh ta mở tờ báo ra cẩn thận xem xét……Thật đúng là khó có được, ba cây này thế mà lại cùng kích thước, đều có phẩm chất rất tốt.

"Bây giờ tôi trả tiền cho cô."

Anh ta đưa nhân sâm rừng cho một người khác, sau đó lấy cái cặp từ trong tay người nọ, từ bên trong lấy ra một xấp tiền, sau đó lại lấy ra mười đồng.

Xấp còn dư lại anh ta đưa cho Dung Yên.

"Đây là chín trăm, cô đếm một chút."

Dung Yên nhìn tờ tiền mệnh giá mới khiến cô hơi nhướng mày, xem ra thân phận người này có chút không đơn giản.

Vẻ mặt cô không biểu cảm nhận lấy, nhanh chóng đếm xong, sau đó biểu cảm bình tĩnh nhét xấp tiền này vào trong túi của mình.

"Không sai, vậy đi trước."

Tần nhị gia nhìn thấy cô phải đi, lập tức nói một câu, "Vị đồng chí này, nếu về sau còn có thể đào được thì cô có thể mang đến cho người anh em Thiết Trụ, cậu ấy sẽ liên hệ tôi, tôi sẽ mua hết."

Anh ta cảm thấy người này không bình thường.

Thiết Trụ: ……

Còn đào được? Này giống như là đào củ cải sao?

Dung Yên quay đầu, "Nếu như còn vận khí tốt thì……Đến lúc đó lại nói."

Sau khi nói xong, cô liền đi ra ngoài.

Tần nhị gia nhìn bóng dáng kia đang rời đi, này tuyệt đối không phải là phụ nữ thôn quê bình thường, chắc là người trong thành phố xuống nông thôn, sau đó tìm địa phương……

"Chồng của cô ấy nhất định rất ưu tú." Nếu không thì làm sao sẽ cưới được một người có dung mạo và biết cách ăn nói như vậy chứ?

Đương nhiên anh ấy phải giữ mặt mũi cho anh em của mình.

Vì thế nên nhanh chóng gật đầu, "Đúng vậy, người anh em kia của tôi rất ưu tú." Từ nhỏ đến lớn đều xui xẻo……Có phải cũng được tính là một loại ưu tú không?

Vì phòng ngừa bọn họ nói nhiều lời ở đề tài này, nên anh ấy vội vàng chuyển đề tài, "Đúng rồi, anh nói mấy người các anh muốn tìm một người?"

Chuyện này cũng do nghe được ở Cung Tiêu Xã, nghe thấy bọn họ hỏi thăm một người, mà anh ấy ở bên cạnh nghe thấy hết.

Vốn dĩ muốn hỏi, nhưng ở cửa Cung Tiêu Xã lại gặp phải vợ Tần Dã.

Tần nhị gia không phủ nhận, anh ta gật đầu, "Đúng vậy, không sai, chúng tôi muốn tìm một người, bốn mươi hai năm trước bà ấy ngoài ý muốn lưu lạc đến đây……"

Anh đùa vui gì với tôi thế! Bốn mươi hai năm trước? Nhiều năm như thế này mà còn muốn tìm người?

Nhưng mà, anh ấy vẫn hỏi một câu, "Có ảnh chụp hay là vật gì đó không?"

"Có, một tấm ảnh cũ." Tần nhị gia lấy từ trong túi ra một bức ảnh.

Lần này tới tìm người, anh ta đã điều tra nhiều năm như vậy, có người nhìn thấy người này đi về phía bên này.

Thiết Trụ nhìn thoáng qua tấm ảnh chụp, đây là một cô nương trẻ tuổi, diện mạo……"Sao tôi lại cảm thấy có vài phần quen thuộc?"

Tần nhị gia nghe được lời này, ánh mắt lập tức sắc bén hơn mấy phần, "Anh nói cái gì? Quen thuộc? Có phải anh đã gặp qua ở đâu rồi không?"

“Anh chờ một chút…… Tôi nhớ lại……”

Anh ấy thật sự cảm thấy dáng vẻ này rất quen thuộc, chỉ là nhất thời không nhớ đã từng gặp ở đâu.

Tần Nhị Gia cảm thấy anh ấy đang tìm đúng hướng, đầu óc anh ấy linh hoạt, nên nhắc nhở một câu, “Anh nhìn thấy quen, có thể không phải là bà ấy, cũng có khả năng là con của bà ấy.……”

Anh ấy nghe ông cụ nói, lúc ấy rời đi, có lẽ là đã mang thai!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play