Dung Yên có thể nhìn ra cuộc sống khó khăn của hai mẹ con, năm mươi đồng tiền mà cô ấy lấy ra có lẽ một nửa là phải mượn từ người khác.

Suy nghĩ của cô không sai, bởi vì sau khi ly hôn, tiền lương của Tôn Mỹ đều nộp hết lên cho mẹ chồng không chừa đồng nào.

Tháng ly hôn……Mẹ con cô ấy rời đi với hai bàn tay trắng, cũng may là còn một tháng tiền lương chưa bị lấy đi.

Nhưng trừ bỏ tháng tiền lương này thì hầu như không còn gì trong tay, năm mươi đồng tiền này là cô ấy mượn từ tiểu tổ trưởng của phân xưởng, đồng ý mỗi tháng khấu trừ mười đồng tiền từ tiền lương, đến khi nào trả hết thì thôi.

Rốt cuộc còn dư lại nửa tháng tiền lương, phải để cho chi tiêu trong cuộc sống của mẹ con cô ấy.

Khi Dung Yên khăng khăng đòi trả cô ấy hai mươi lăm đồng tiền, cuối cùng thì nước mắt Tôn Mỹ cũng không ngăn được mà chảy xuống dưới.

"Đồng chí Dung, cảm ơn……"

Lời nói thừa thãi đều bị nghẹn lại.

"Không cần cảm ơn! Cứ như vậy đi, tôi đi trước đây." Gặp được cô phát thiện tâm thì cũng là vận khí của mấy người đó.

Tôn Mỹ vừa nghe thấy cô phải đi, lúc này mới lau nước mắt, "Tôi đưa cô……"

Cô ấy nhanh chóng đi tới mở cửa.

Dung Yên nhìn về phía cô nhóc đang nhìn cô với ánh mắt không tha, cô cười một tiếng, "Uống thuốc cho tốt, chờ khi em có thể nói chuyện được thì chị sẽ lại đến thăm em."

Ánh mắt cô nhóc chợt sáng lên.

Dung Yên rời đi.

"Đồng chí Dung, đi thong thả!" Tôn Mỹ nhìn người đang đạp xe đạp đi xa thì trong mắt cô ấy có sự cảm kích nồng đậm.

Nếu được cho phép, cô ấy còn muốn quỳ xuống tạm biệt.

"Tôn Mỹ, cô gái xinh đẹp kia là ai?" Hàng xóm kế bên là dì Vương hết sức tò mò hỏi.

"......Không phải." Tôn Mỹ lắc đầu.

Nếu cô ấy có người thân như vậy, thì hương hỏa của tổ tiên đúng là rất thiêng.

Cũng không cho dì Vương cơ hội hỏi thăm nữa, trực tiếp vào nhà.

Vừa mới lấy thuốc tới đây, cô ấy còn chưa có cho con gái nhà mình uống đâu…

***

Dung Yên bên này đạp xe đạp đến cửa lớn của Cung Tiêu Xã, mới vừa đậu xong xe đạp, đang chuẩn bị đi vào thì ba người đàn ông đi ra từ Cung Tiêu Xã.

Trong số đó có một người quen.

Cái này thật đúng là có chút đúng dịp.

"Chị dâu, chị đã trở lại?" Thiết Trụ cũng không nghĩ tới thế mà sẽ đụng mặt vợ Tần Dã ở đây.

Anh ấy nhìn về phía Dung Yên, nhưng sao lại có cảm giác qua năm mới thì vợ của Tần Dã lại xinh đẹp hơn trước chứ?

Dung Yên gật đầu, "Ừ, ngày hôm qua vừa mới về."

Thiết Trụ nhìn thấy cô đã quay trở về thì rất vui vẻ.

Tần Dã này có mệnh khổ, nếu mà đời này vợ anh không rời đi, như vậy mười mấy năm mệnh khổ cũng chẳng thấm vào đâu.

"Chị dâu đến đây mua đồ vật gì sao? Nếu như chị thiếu cái gì……Thì để tôi đi lấy."

Câu cuối cùng này, anh ấy hạ thấp giọng.

Dung Yên nhìn anh ấy một cái, lắc đầu, "Không cần, để tôi tự xem."

"Vậy được rồi! Tôi có chuyện đi trước, hôm nào sẽ đi tìm Tần Dã sau." Anh ấy là một người đàn ông, đứng ở cửa Cung Tiêu Xã nói chuyện trò với vợ của Tần Dã thì cũng không tốt, nếu không sẽ có người nói ra nói vào.

Một người đàn ông như anh ấy tất nhiên sẽ không để ý cái này, nhưng mà đối với phụ nữ thì sẽ không được tốt.

Hơn nữa, bên của anh ấy còn có thêm hai người nữa!

"Được, anh bận thì cứ đi đi." Dung Yên cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh ấy.

Chủ yếu cũng là do không có gì hay để trò chuyện.

Lúc cô chuẩn bị đi vào, đột nhiên một người đàn ông trong số hai người còn lại mở miệng lên tiếng, "Vị đồng chí này chờ một chút."

Dung Yên nghe được lời này, liền dừng bước chân nhìn về phía anh ta……Kiểu dáng quần áo mới hơn so với bên này, vải vóc nhìn cũng không tệ.

Vừa nhìn thì thấy là người có gia cảnh không tệ.

Còn có, khẩu âm của anh ta nghe rất giống với người Kinh Thị, khí chất âm trầm.

"Chuyện gì?"

Thiết Trụ lập tức đứng về phía Dung Yên, "Nhị gia, đây là chị dâu của tôi."

Trong giọng nói của anh ấy mang theo một tia phòng bị.

Ánh mắt Tần nhị gia dừng ở trên người Dung Yên, "Xin lỗi, có điểm thất lễ rồi, tôi vừa mới ngửi thấy trên người của cô có hương thơm của nhân sâm rừng, xin hỏi cô có phải không?"

Dung Yên: ……

Người này là mũi chó sao?

Trong túi của cô đúng thật là có đựng một gốc, bởi vì cô tính toán xem tí nữa lúc đi chợ đen có thể bán được không.

Bởi vì có rất nhiều nhân sâm trong không gian đã trưởng thành.

"Vị đồng chí này, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?" Tần nhị gia nhìn thấy vẻ mặt của cô thì biết là vừa nãy mình không có ngửi nhầm.

Bởi vì lúc đầu cô không có phủ nhận.

Dung Yên nhìn anh ta một cái, theo thủ thế của anh ta mà bước sang một bên.

"Đồng chí này, nếu trong tay cô thật sự có nhân sâm rừng thì tôi muốn mua. Cô yên tâm, tôi không phải loại người xấu xa, là bạn bè với Thiết Trụ."

Thiết Trụ: ……

Ai mẹ nó là bạn bè với anh?

Nếu như lời này được nói vào hôm qua, hoặc trước đó năm phút thì sau khi nghe xong anh ấy sẽ rất vui mừng.

Nhưng mà hiện tại — Trong lòng anh ấy đang cảnh giác cao độ, Tần nhị gia này không phải coi trọng vợ của Tần Dã đấy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play