Dung Yên nhìn Tôn Mỹ, “Cô đi đóng cửa lại, để tránh lát nữa lúc châm kim có người ngoài xông vào bất ngờ.”
Cô có thể châm kim ổn định, nhưng trẻ con thì không như vậy, rất dễ bị ảnh hưởng bởi tác động bên ngoài.
Tôn Mỹ vội vàng đáp: “Vâng, tôi đi đóng ngay.”
Sau khi cô ấy đã đóng cửa kỹ càng, quay người lại đã nhìn thấy ân nhân cầm kim bạc trong tay.
Đầu kim này trông đúng là có chút đáng sợ.
“Ngoan, nhắm mắt lại.” Hiếm khi Dung Yên nói giọng dịu dàng.
Tú Nhi nhìn cô…… Cô bé 6 tuổi dường như không hề sợ hãi, cô bé ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Dung Yên thật sự rất ít khi tội nghiệp người khác, nhưng từ sau khi đến thời đại này, ví dụ như đối với cặp em trai em gái song sinh đó của Tần Dã.
Lại ví dụ như cô bé yên lặng như một người vô hình trước mặt này.
Bọn chúng đều ở cái tuổi lẽ ra nên vui vẻ nói cười, nhưng rồi phải chịu đựng những thứ không nên chịu đựng.
Vứt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, cô hạ kim như có thần trợ giúp…… Không lâu sau, chín chiếc kim bạc được cắm vào các huyệt đạo khác nhau trên cổ cô bé……
Tôn Mỹ ở bên cạnh nhìn vô cùng căng thẳng, cô ấy sợ bản thân phát ra âm thanh gì làm ảnh hưởng đến ân nhân ghim kim, vì thế cắn chặt miệng.
Toàn bộ cơ thể đều căng cứng.……
Sau nửa giờ, Dung Yên thu về toàn bộ kim bạc, đặt vào trong hộp nhỏ có chứa cồn.
Sau đó cô dùng cồn lau sạch vết m.á.u do ghim kim trên cổ cô bé.
Đây là cô dùng phương pháp đặc biệt để dẫn m.á.u ra ngoài.
Sau khi cổ cô bé đã hoàn toàn sạch sẽ, lúc này cô mới nhìn về phía Tôn Mỹ, “Lấy cho tôi một chậu nước trong, tôi muốn rửa tay một chút.”
Tôn Mỹ nghe thấy câu này, lập tức tỉnh táo lại, “…… Vâng.”
Cô ấy vội vàng đi vào bếp múc nửa bồn nước trong lu nước, sau đó lại đổ nửa bồn nước nóng từ phích nước nóng vào.
Bưng tới trước mặt Dung Yên, “ n nhân, có thể rửa tay được rồi.”
Dung Yên nghe thấy hai chữ, khóe miệng giật giật, “Đừng kêu ân nhân, kêu tên của tôi được rồi, tôi tên là Dung Yên.”
“…… A, vâng!” Tôn Mỹ thấy cô nhắc đến rất nhiều lần, biết ân nhân không thích, vậy cô ấy không gọi là được.
Dung Yên rửa sạch tay, lúc này mới lấy ra một bình thuốc từ trong túi xách của cô.
“Cái này là tôi dựa vào bệnh tình của cô bé chế thành viên thuốc nhỏ, một lần ba viên, một ngày ba lần. Cô dùng hết thì đến nhà Tần Dã của đại đội nhà họ Tần tìm tôi là được, đương nhiên, nếu cổ họng cô bé có gì khó chịu, cô cũng có thể vào thôn tìm tôi, cho dù là không có tôi ở đó, cũng có người nhà tôi ở đó.”
“A, vâng!” Tôn Mỹ rất hào hứng, biết được ân nhân ở đâu! Như vậy tìm người cũng thuận tiện.
Cô dùng hai tay trân trọng nhận lấy bình thuốc đó.
Đây chính là thần dược có thể trị khỏi bệnh cho con gái của cô ấy, phải cầm cẩn thận.
Đột nhiên, cô ấy nhớ tới một việc, “À…… Đồng chí Dung, cái đó phí điều trị bao nhiêu tiền? Tôi chuẩn bị 50 đồng tiền, đủ không?”
Dung Yên nhìn cô ấy một cái, không nhanh không chậm nói, “Đưa 25 đồng là được.”
Đây là giá mà lần trước cô đã nói.
Cũng xem như là thu tiền mang tính tượng trưng.
Bằng không, đừng nói cô đến khám bệnh tại nhà, chỉ riêng thuốc này…… Đó cũng là thứ vô giá.
Tôn Mỹ cũng không ngốc lắm, cô ấy đương nhiên biết đây là ân nhân thấy mẹ con cô ấy đáng thương chỉ lấy ít tiền, nhưng sao cô ấy có thể làm như vậy được chứ?
Không được.
Vội vàng nói: “Đồng chí Dung, cô chờ một chút, tôi đi lấy tiền……”.
Dung Yên định nói chuyện này không gấp, nhưng mà người đã đi rồi.
Cô liền quay đầu nhìn về phía cô bé, “Em tên là Tú Nhi đúng không?”
Tú Nhi gật đầu, đôi mắt trong sáng đó chớp chớp nhìn Dung Yên.
Dung Yên vươn tay sờ đầu cô bé một chút, “Tú Nhi giỏi quá, lúc nãy không nhúc nhích, chị chữa trị cổ họng giúp em, nhưng phải uống thuốc đàng hoàng, đợi sau khi uống hết thuốc, là Tú Nhi cũng có thể nói chuyện, đến lúc đó chị lại đến nghe giọng nói của Tú Nhi.”
Đôi mắt Tú Nhi đột nhiên sáng lấp lánh.
Dung Yên nhìn biểu cảm này của cô bé, có chút mềm lòng, cô lấy một nắm kẹo trái cây từ trong túi ra, “Hiện giờ không thể ăn, nhưng mà, ngày mai có thể ăn, một ngày chỉ có thể ăn một cái.”
Cô bỏ kẹo vào trong lòng bàn tay cô bé, trên tay cô bé có chút nứt nẻ…… Đáng tiếc hiện giờ cô không có thuốc trị nứt da.
Tú Nhi nắm lấy kẹo này, sự thích thú hiện rõ trong mắt.
Mà lúc này, Tôn Mỹ ra tới.
“Đồng chí Dung, thuốc này chắc chắn không rẻ, đây là 50 đồng, cô nhất định phải nhận lấy, nếu không, trong lòng tôi đây không yên.”
Cô ấy không khỏi phân bua rồi cầm 50 đồng tiền trong tay nhét vào tay Dung Yên.
Dung Yên:……
“Đồng chí Dung, tôi biết cô muốn giúp đỡ mẹ con tôi, nhưng mà tôi có thể kiếm tiền, mỗi tháng tôi đều có tiền lương, hơn nữa có thể xem là không ít nên vẫn xoay sở được! Bệnh này nếu đến bệnh viện lớn, đừng nói không thể chữa, cho dù có thể chữa cũng phải đến hơn trăm đồng, đó mới là điều tôi không thể gánh vác.”
Mẹ con cô ấy thật may mắn, trong lúc tuyệt vọng của cuộc đời lại có thể gặp được người tốt như vậy.
Đây không chỉ là cứu cô ấy, mà còn cứu con gái của cô ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT