Vốn ban đầu hai người đang nói chuyện vui vẻ, lại bởi vì chuyện này mà ồn ào có chút không vui, hai người cúi đầu làm việc của mình, không nói thêm một câu.

Nhưng điều mà Tôn Mỹ không ngờ chính là, trong thời gian cô ấy về nhà ăn cơm buổi trưa.

Khắp nhà máy lan truyền chuyện cô ấy không chịu tìm đối tượng vì còn nhớ thương chồng trước…… Đợi đến khi truyền tới tai cô ấy thì đã là chuyện buổi chiều.

Điều này khiến cô ấy tức giận, trong lúc muốn tìm Dư Lan nói chuyện phải trái. Người gác cổng nhà máy đã đứng ở cửa phân xưởng gọi lớn, “Tôn Mỹ, con gái cô tới tìm cô.”

Tôn Mỹ vừa nghe con gái tới tìm thì cô ấy rất kinh ngạc, cô ấy mới vừa về nhà buổi trưa rồi, sao bây giờ con gái cô ấy lại tìm tới đây?

Lập tức cô ấy không thèm tìm Dư Lan tranh luận, cô ấy nhanh chóng đứng dậy, “Tổ trưởng, con gái tôi tới tìm tôi, tôi đi xem……”

Nhóm trưởng nhìn cô ấy một cái, rồi gật đầu, “Được, cô đi đi!”

Tôn Mỹ nhanh chóng chạy ra ngoài.

Đợi khi tới cửa xưởng nhìn thấy hai người, cả người cô ấy xúc động.

“ Ân nhân……”

Khóe miệng Dung Yên giật giật, Tôn Mỹ vừa nói câu này, ánh mắt người gác cổng đó có chút khác thường.

Vì thế vội vàng nói: “Gọi tôi là Tiểu Dung được rồi, bây giờ cô xin nghỉ có tiện không? Nếu tiện thì cô đi xin một chút, chút nữa tôi sẽ đến nhà các người.”

Tôn Mỹ vừa nghe thấy câu này, cả người càng xúc động vô cùng, cô ấy nhanh chóng gật đầu, “Tiện, rất tiện, đồng chí Dung, cô ở đây chờ tôi một chút, tôi quay lại liền……”

Cô ấy cũng không đợi Dung Yên trả lời, xoay người nhanh chân chạy thẳng, còn bởi vì tốc độ quá nhanh mà thiếu chút nữa đã té ngã.

Dung Yên:……

Thật sự cũng không cần vội như vậy.

“Cô gái, cô là người thân của Tôn Mỹ sao?” Người gác cổng có chút tò mò.

Chủ yếu là do ngoại hình của cô gái này quá đẹp, đời này anh ta chưa từng gặp một cô gái nào xinh đẹp như vậy.

Trắng trẻo sạch sẽ…… Thoạt nhìn trông giống cô gái thành thị.

Nhưng mà, anh ấy lại cảm thấy câu hỏi vừa rồi có chút không đúng.

Nếu Tôn Mỹ có người thân là một quý cô thế này cũng không đến mức bị nhà chồng cũ bắt nạt đến như vậy cũng không ai phân xử cho cô ấy.

“Không phải.” Dung Yên không giải thích quá nhiều.

Nếu đổi lại là người khác, không chừng người gác cổng còn có thể trò chuyện, nhưng cô gái trước mặt đây khí chất bất phàm, anh ấy cảm thấy không tiện hỏi nhiều, vì vậy không nhiều lời nữa.

Tôn Mỹ xin nghỉ quay lại rất nhanh.

Lúc chạy ra, cô ấy còn thở hổn hển, “Đồng chí Dung, tôi xong rồi…… Chúng ta đi thôi!”

Ân nhân không cho gọi, nhưng mà kêu Tiểu Dung thì không được, kêu đồng chí Dung tốt nhất.

Dung Yên gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Tôn Mỹ vội vàng đuổi theo, cô ấy nắm tay con gái nhà mình cùng nhau đi.

Đợi đến khi đến nơi ở của Tôn Mỹ, hàng xóm xung quanh đều rất tò mò…… Tại sao giờ này Tôn Mỹ lại tan tầm về nhà? Còn nữa, cô gái xinh đẹp như vậy là ai thế?

Ánh mắt đánh giá của hàng xóm quá rõ ràng.

Tôn Mỹ vội vàng dùng chìa khóa mở cửa, “Đồng chí Dung, mời vào!”

Dung Yên đi vào.

Hai mẹ con nhanh chóng theo vào.

Tôn Mỹ có chút ngại ngùng vì căn nhà đơn sơ của cô ấy, “Đồng chí Dung, mời ngồi một chút, tôi…… Tôi đi rót nước cho cô.”

“Không cần bận rộn, để tôi xem cho con gái của cô trước.” Dung Yên làm xong việc bên này xong, sau đó lại đi dạo cung tiêu xã ở trấn trên, thuận tiện lại đến chợ đen một chuyến.

Nhìn xem liệu có thể bán thêm chút hàng hóa hay không.

Cả một gia đình…… Cô cần lấy nhiều tiền mặt trở về, đợi gom đủ tiền rồi, cô định đến thủ đô mua nhà.

Tôn Mỹ nghe thấy câu này hơi sững người, sau đó là ngạc nhiên vui mừng, “…… A! Vâng.”

Cô ấy vội vàng đẩy con gái nhà mình đến trước mặt Dung Yên, “Tú Nhi, để ân nhân xem cho con”.

Trong lúc xúc động, cô ấy lại gọi lên tiếng ân nhân.

Tú Nhi chớp mắt, cô bé nhìn về phía cô tiên trước mặt.

Ở trong lòng cô bé, ngày mà Dung Yên cứu cô bé nhảy xuống lầu thì Dung Yên chính là cô tiên trong cảm nhận của cô bé.

Dung Yên ra hiệu cho cô bé đưa tay.

Tú Nhi ngoan ngoãn làm theo.

Dung Yên bắt mạch cho cô bé…… Sau đó lấy đèn pin nhỏ từ trong ba lô của cô ra.

“Nào, há miệng ra!”

Tôn Mỹ nhìn con gái đang ngẩn người, vội vàng khoa chân múa tay: “Tú Nhi, mau nghe ân nhân, há miệng.”

Tú Nhi há to miệng, Dung Yên cẩn thận xem xét cổ họng của cô bé…… Vài phút sau.

Dung Yên nhìn về phía khuôn mặt đầy căng thẳng của Tôn Mỹ, “Bệnh này của cô bé có thể trị, chút nữa tôi sẽ châm cứu một chút, sẽ hơi đau……”

Tôn Mỹ vừa nghe có thể trị, nước mắt cô ấy lập tức chảy xuống, sau đó nhanh chóng nói: “Đau một chút không sao, chỉ cần có thể nói chuyện được là được.”

Dung Yên nhìn thoáng qua bên ngoài sân, có chút không ổn.

“Qua bên kia ngồi đi.”

Tú Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống, quả thật cô bé không phải câm do bẩm sinh, tai có thể nghe thấy, tuy nhiên, bởi do lâu không nói chuyện với lại không được chữa trị, có lẽ thêm vài năm nữa thì tai cũng sẽ mất đi thính lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play