Không nhanh không chậm... Sau khi biết hai vợ chồng vô liêm sỉ ở ngoài cửa đến đây để làm gì, bà ấy hoàn toàn không nóng vội chút nào.

Tần Dư ở bên cạnh giúp đỡ...

Thím Kim ở nhà bên cạnh ra ngoài trước, khi nhìn thấy vợ chồng La Phương Trung, bà ấy liền muốn vào nhà lại.

Nhưng mà, La Phương Trung tinh mắt, kịp thời mở miệng gọi bà ấy: “Chị dâu, chị có biết chị dâu nhà họ Dung có đang ở nhà không? Sao gõ cửa lâu như vậy mà không có người ra mở cửa?”

Tuy thím Kim không thích gặp La Phương Trung, nhưng mà bà ấy suy nghĩ đến chuyện con trai vẫn đang làm việc trong nhà máy.

Cho nên cũng không tiện làm quá khó coi: “Tôi không biết.”

Nói xong, bà ấy trực tiếp vào nhà rồi đóng cửa lại.

Sắc mặt La Phương Trung lập tức tối sầm lại.

Nhìn xem những người sống ở đây đều là loại người nào vậy? Một lũ đàn bà lớn tuổi ngu dốt.

Ngay vào lúc Uông Lệ Mai gõ cửa hồi lâu mà cửa vẫn không mở, bà ta chuẩn bị nổi nóng, thì cửa đột nhiên được mở ra.

“Chị dâu nhà họ Dung...” Uông Lệ Mai còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Đằng Dung xoay người đi vào nhà.

Nụ cười hai vợ chồng mới nở, lập tức đông cứng trên khuôn mặt bọn họ.

Người phụ nữ này có ý gì?

Hai vợ chồng bọn họ đích thân đến nhà, nhưng người phụ nữa này không tỏ thái độ gì mà đi thẳng vào nhà luôn.

La Phương Trung dùng ánh mắt âm trầm ra hiệu vợ ông ta cùng đi vào.

Hôm nay bọn họ đến bàn chuyện, cho dù đối phương có thái độ không tốt cũng không thể bỏ về được.

Vừa nhấc chân bước vào sân, người phụ nữ kia đã quay lại, lần này bà ấy cầm thêm một cái chậu trên tay.

Hai vợ chồng bỗng có linh cảm rất tồi tệ.

Lúc bọn họ đang muốn lui về phía sau, thì đã không kịp rồi… Chỉ thấy nước ở trong cái chậu kia dội thẳng vào hai vợ chồng bọn họ.

Còn hai vợ chồng La Phương Trung hoàn toàn không nghĩ rằng người phụ nữ này lại có gan tạt nước vào người bọn họ.

Đợi đã, đây không phải là nước bình thường, hình như là...nước rửa chén?

Sự lạnh lẽo và mùi hương khó chịu… Khiến hai vợ chồng họ lập tức phát điên.

Uông Lệ Mai bị kích động đến mức thét chói tai ra tiếng, “Đằng Dung, đồ tiện nhân này, tôi liều mạng với cô...”

Bà ta bất chấp tất cả mà xông vào trong nhà... Nhưng mẹ Dung chỉ đợi giờ phút này thôi, bà ấy ném chiếc chậu gỗ rỗng sang một bên, cầm lấy chậu nước từ trong tay Tần Dư, tạt thẳng vào người phụ nữ đang xông vào trong nhà.

“A...” Uông Lệ Mai hét lên, sau đó rùng mình một cái, một ngày lạnh giá như vậy lại bị tạt nước lạnh, thật sự là muốn mạng của bà ta.

Tần Dư chu đáo cầm lấy cái chậu rửa mặt trên tay mẹ Dung.

Lúc này hai tay mẹ Dung rảnh rỗi, bà ấy chống hông, vẻ mặt hung dữ mắng lớn: “Cút đi cho lão nương, cái thứ gì thế, vậy mà còn dám đến nhà, có tin tôi đập gãy chân cô luôn không?”

“Đằng...Đằng Dung, tôi, tôi muốn g.i.ế.c cô... Ách xì...” Uông Lệ Mai lúc này bị đông lạnh đến mức không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.

“Giết tôi?” Mẹ Dung hai tay chống hông, trông rất khí thế: “Giết đi! Lão nương đứng đây cho cô g.i.ế.c luôn đó. Đừng hèn nhát...”

Uông Lệ Mai:……

La Phương Trung nhìn người phụ nữ kiêu căng trước mặt, trong ánh mắt của ông ta tràn đầy sự độc ác, nhưng rất nhanh liền biến mất.

“…Chị dâu Dung, chúng tôi đến đây để bàn chuyện…”

Mẹ Dung lập tức trừng mắt nhìn ông ta: “Đừng gọi tôi, còn nữa, tôi cũng không có gì để nói với anh cả, con trai anh đáng bị phán bao lâu thì cứ phán bấy lâu. Muốn chúng tôi muốn viết giấy bỏ qua sao, vậy thì đừng hòng. Tôi nói mà, loại người nào có thể nuôi dạy ra thằng con trai như vậy, thì ra là loại cha mẹ như hai người à!”

La Phương Trung bị mắng chửi đến mức sắc mặt tái nhợt: “Chị đừng có mà quá đáng, con trai tôi vốn không làm gì cả… Hơn nữa, mẹ chồng chị đã nhận 200 đồng tiền sính lễ của nhà chúng tôi, đó là sự thật....”

“Anh con mẹ nó đang nói cái rắm gì vậy? Anh đưa tiền sính lễ 200 đồng cho ai thì đi cưới người đó đi, liên quan quái gì đến nhà chúng tôi? Ai mà không biết nhà tôi và nhà đó đã không qua lại với nhau suốt hai năm nay rồi? Còn nữa, nhà ai bàn chuyện cưới hỏi mà không nói với cha mẹ nhà gái chứ? Ngược lại còn bàn chuyện cưới hỏi với cái nhà đã ở riêng kia, anh con mẹ nó đúng là một nhân tài đó!”

“Nếu anh đưa sính lễ cho nhà bên kia, vậy thì cưới Dung Mạn Mạn đi! Con bé đó vẫn chưa lấy chồng đâu, con gái tôi không hề liên quan gì đến nhà bên kia, còn nữa, con gái tôi đã có chồng rồi, nếu anh còn dám nói bậy nói bạ, hất nước bẩn lên người con gái tôi, bây giờ tôi sẽ đến chỗ làm của hai người làm ầm ĩ, đến tìm lãnh đạo của hai người, nói rằng hai người không phục cảnh sát, còn tìm đến nhà tôi gây sự.”

Sắc mặt của La Phương Trung và Uông Lệ Mai lúc thì xanh, lúc thì trắng.

Bọn họ coi trọng con trai, nhưng đồng thời bọn họ cũng coi trọng công việc của chính mình, chuyện đó còn quan trọng hơn cả mạng sống của bọn họ.

Vốn dĩ mẹ Dung còn muốn chửi to tiếng, nhưng bà ấy nghĩ rằng lỡ như làm cho chồng mình ở trong phòng tức giận nôn ra máu, vậy thì mất nhiều hơn được.

Thực sự không cần vì mấy kẻ vô lương tâm này mà... không đáng đâu.

“Hai người mau cút khỏi đây cho lão nương, đừng làm bẩn đất trước nhà tôi, còn nữa, nếu hai người còn không đi, bây giờ lão nương sẽ đến chỗ làm của hai người.”

La Phương Trung thực sự sợ mẹ Dung tìm đến chỗ làm của mình gây chuyện.

Dù sao thì chuyện con trai ông ta bị nhốt lại vẫn còn chưa bị lộ ra ngoài, nếu bị lộ ra thì mất mặt và tổn thất đều là nhà họ La.

“Chị dâu nhà họ Dung, làm người thì chừa đường lui cho người khác, sau này còn có thể gặp nhau, nếu như hai người đồng ý viết giấy bỏ qua, chúng tôi sẵn sàng cho chị 500 đồng tiền”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play