Mẹ Dung nghe vậy thì tức điên, lập tức đi sang một bên nhặt cây chổi lên.
“Anh đừng tưởng có mấy đồng tiền dơ bẩn thì ghê gớm lắm, mau cút khỏi nhà của lão nương, nếu ép tôi lần nữa, vậy thì lão nương sẽ đến chỗ làm của hai người gây rắc rối.”
Mẹ Dung cầm chổi xông đến đánh bọn họ.
Khi La Phương Trung vừa nhìn thấy không ổn, ông ta vội vàng chật vật xoay người bỏ chạy.
Còn Uông Lệ Mai nhìn thấy chồng mình bỏ chạy, đương nhiên bà ta cũng nhanh chóng bỏ chạy... Nếu bà ta bị người phụ nữ điên này đánh, thì không phải là chuyện giỡn chơi đâu.
Mẹ Dung nhìn thấy dáng vẻ chật vật bỏ chạy của bọn họ, lập tức “phi” một tiếng: “Cái thứ gì không biết.”
Động tĩnh bên này rất lớn, đương nhiên cũng có hàng xóm vây xem, “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Là thím Kim hỏi.
Còn những người khác thì vểnh lỗ tai lên nghe.
Mẹ Dung cũng không giấu giếm chuyện này.
Chuyện này càng giấu giếm, nói không chừng sẽ bị truyền thành mấy chuyện khác.
Vì vậy mẹ Dung đã giản lược và thêm mắm thêm muối...... để kể lại chuyện này.
Dung Yên bước ra ngoài, liền nhìn thấy mẹ cô bước vào với tâm trạng sảng khoái.
Vừa nhìn liền biết chính là vẻ mặt thắng lợi sau cuộc chiến.
Thực ra vừa rồi ở trong phòng cô cũng nghe thấy.
Cho nên lúc này Dung Yên trực tiếp giơ ngón tay cái lên.
“Lợi hại!"
Mẹ Dung rất tự hào: “Đương nhiên rồi, lão nương cho bọn họ nếm thử mùi vị của nước bẩn.”
Tần Dư có chút tiêu hóa không kịp những kiến thức học được trong hai ngày qua.
Thì ra người thành phố không phải ai cũng lịch sự văn nhã, khi đánh nhau thật sự còn tàn nhẫn hơn mấy người trong thôn bọn họ nữa.
Vốn dĩ cậu ấy không hiểu tại sao thím lại để nước rửa chén sang một bên, hóa ra nó còn có công dụng tuyệt vời như vậy.
“Được rồi, đừng nói về những người đó nữa, bọn họ đều là những người xui xẻo, Yên Yên! Cha con phải trị bệnh thế nào đây?” Mẹ Dung vẫn quan tâm đến chồng mình hơn.
Thật sự có thể cứu được sao... Để chồng bà ấy sống lâu hơn một chút?
“Đợi hai tiếng nữa đi!" Cô không chỉ đút thuốc cho ông ấy uống, mà còn châm cứu, kết hợp cả hai sẽ có tác dụng tốt hơn.
Mẹ Dung vừa nghe vậy liền vội vàng nói:“Vậy bây giờ con hãy đi nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé, để lát nữa có tinh thần.”
Dung Yên đương nhiên không mệt, nhưng mà đúng thật là cô vẫn còn có chuyện phải chuẩn bị một chút...
***
Vợ chồng La Phương Trung thê thảm về nhà, khi đi ngang qua con hẻm nhà mình, nhiều người nhìn thấy dáng vẻ ướt như chuột lột này của bọn họ, không khỏi lo lắng.
“Lão La, hai người bị sao vậy? Có phải rơi xuống mương rồi không?” Mọi người vốn muốn hỏi có phải là rơi xuống sông rồi không, nhưng khi đến gần, lại phát hiện trên tóc của hai vợ chồng có rất nhiều thứ bẩn thỉu, giống như là hành lá xắt nhỏ.....
Hơn nữa còn bóng nhờn.
Nhìn giống như là nước đồ ăn thừa!
La Phương Trung trong đời chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy, nào còn có tâm tư đứng đây nói chuyện với bọn họ, nước trên người đông lại khiến ông ta run rẩy.
Không để ý đến mấy người này, ông ta tăng tốc độ đi thẳng về nhà.
Uông Lệ Mai đương nhiên cũng vậy, bà ta bị hất nhiều hơn ông La một chậu nước, khiến bà ta càng lạnh hơn.
Mọi người thấy vậy, cũng không tiện ngăn cản bọn họ để hỏi chuyện.
Tuy nhiên, sau khi hai vợ chồng họ rời đi, có người thấp giọng hỏi người bên cạnh: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”
Rất nhiều người đều không hiểu đầu đuôi mọi chuyện, bọn họ lần lượt lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Nhưng một người phụ nữ trong đám đông lên tiếng: “La Kim Hổ phạm tội lưu manh, bị cảnh sát bắt giữ, hai vợ chồng này nhất định là đến tìm người ta xin giấy bỏ qua, kết quả bị người ta hất nước đuổi về...”
Người phụ nữ lên tiếng họ Lưu, bà ấy có chút thù oán với Uông Lệ Mai, lại tình cờ sống bên cạnh nhà họ La, cho nên có nghe thấy một chút.
Mọi người đều sửng sốt, “Chuyện này là thật hay giả vậy? Không phải là cô bịa ra đó chứ?”
Chị dâu Lưu trợn mắt trắng,“Tin hay không thì tùy, tôi có thể bịa chuyện này được sao? Mấy người cũng không đi nghe ngóng thử đi, La Kim Hổ đã bị nhốt lại rồi.”