Tất nhiên bọn họ phải tìm cách đưa La Kim Hổ ra ngoài.
Cách duy nhất, đó chính là nhờ cô viết một tờ giấy bỏ qua chuyện này.
Cho nên bọn họ nhất định phải đến nhà cô một chuyến.
Mẹ Dung tức giận: “Nếu nhà bọn họ thật sự dám tới, mẹ sẽ khiến bọn họ đi vào theo chiều dọc, đi ra theo chiều ngang”.
Lúc nãy không cho bà ấy đến đồn cảnh sát, chuyện này đã khiến bà ấy khá tức giận và buồn bực.
Bây giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng có cơ hội để trút sự bực bội của mình ra.
Dung Yên cười nói: “Vậy thì không cần đâu, chắc là bọn họ sẽ đem theo quà cáp đến nhà mình, đến lúc đó... nếu như mẹ muốn đánh, vậy thì cứ tùy ý đánh mấy cái...”
Đừng đánh bọn họ tàn tật.
Dùng chổi tùy ý đánh bọn họ mấy cái để trút giận thì còn được.
Ánh mắt mẹ Dung vô cùng hung dữ: “Lát nữa, con đừng ra ngoài, xem mẹ con phát huy nhé.”
Dung Yên:...
“Được.”
Tần Dư:……
Có chút lo lắng, còn cậu ấy thì sao?
Có thể cầm que cời lửa không?
Người nhà đó còn muốn cướp chị dâu của cậu ấy đó, cậu ấy cũng rất tức giận.
Thật sự là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, đúng lúc có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
Mẹ Dung mở to mắt, “Là bọn họ đến à?”
Tần Dư cũng lập tức căng thẳng.
Cậu ấy vẫn chưa cầm que cời lửa nữa.
Vậy thì không thể thể hiện được khí thế của cậu ấy.
Tần Dư rất hối hận vì mình quá thấp.
Người khác cũng không thể không coi thường cậu ấy được, bây giờ ra ngoài thì cậu ấy cũng không có uy thế giống như anh cả.
Dung Yên gật đầu, “Người có thể lịch sự gõ cửa như vậy thì chắc là bọn họ đó.”
“Vậy con mau vào trong nhà đi, chỗ này giao cho mẹ.” Mẹ Dung bắt đầu đuổi Dung Yên vào nhà.
Dung Yên không còn cách nào khác: “Được rồi, con vào phòng cha con đợi.”
Mẹ Dung thấy con gái đi rồi, bà ấy cũng không vội ra mở cửa.
Bà ấy thu dọn chén đũa trước.
Sau đó bưng canh gà còn dư lại vào trong bếp.
Hai vợ chồng họ La ở ngoài gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai ra mở cửa cho bọn họ, trong lòng bọn họ rất tức giận.
“Hai mẹ con bọn họ có ý gì vậy? Muốn trốn không ra ngoài à?” Bà La tức giận muốn chết, hoàn toàn không khống chế được vẻ mặt của mình.
Cha của La Kim Hổ tên là La Phương Trung, là giám đốc nhân sự của nhà máy thiết bị điện tử tổng hợp, chức quyền này cũng khá lớn.
Cộng thêm mẹ của La Kim Hổ, Uông Lệ Mai, lại là giám đốc phân xưởng của nhà máy thực phẩm, cuộc sống của gia đình bọn họ trước giờ đều khá tốt đẹp, được mọi người nịnh bợ tâng bốc khắp nơi.
Cho dù đi đến nhà người khác thì cũng luôn được xem là khách quý.
Nào giống bây giờ, gõ cửa lâu như vậy rồi mà người ta vẫn chưa ra mở cửa.
Điều này khiến cho sự tức giận trong lòng hai vợ chồng bọn họ đều tăng vụt lên.
La Phương Trung tức giận không kém gì vợ mình, nhưng dù sao ông ta cũng đã quen làm lãnh đạo, cho nên vẫn có thể đè nén chút tức giận này.
“Đừng nói nhảm nữa, chú ý chút đi, đừng quên chúng ta đến đây để làm gì.”
Nếu không phải vì đứa con trai duy nhất của bọn họ, cả đời này bọn họ cũng sẽ không ăn nói khép nép như vậy.
Trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
“Gõ thêm vài lần nữa đi, bọn họ nhất định sẽ ra mở cửa.”
Uông Lệ Mai nghĩ đến đứa con trai bị nhốt lại của mình, lý trí của bà ta trở lại một lần nữa.
Không sao, hôm nay bà ta vì con trai mà nuốt cơn tức này trước, một ngày nào đó, bà ta tin rằng sẽ có lúc người nhà này phải cầu xin bọn họ.
Hít một hơi thật sâu, lại một lần nữa nở nụ cười ôn hòa, giơ tay lên gõ cửa...
“Chị dâu nhà họ Dung có nhà không?”
Mẹ Dung đang làm gì? Bà ấy đang rửa chén!