Chu Nặc xoa xoa thái dương, luôn cảm thấy con đường tương lai thật mơ hồ, nhưng cô vẫn nhớ rõ đại khái cách để tránh con đường thê thảm phía trước, đó chính là yên lặng mà làm một hắc liên hoa thôi.
Chu Nặc ngồi ở quán cà phê hồi lâu cũng không nghĩ ra được cách gì hiệu quả, cô biết việc cấp bách nhất lúc này là tìm một công việc để có thể độc lập kinh tế rồi gấp rút rời khỏi nhà họ Đỗ. Bây giờ trong tay cô đang có một ít tiền gửi ngân hàng, trong thời gian ngắn việc ăn mặc không thành vấn đề nhưng về lâu về dài chỉ có thể dựa vào nhà họ Đỗ thì thật khó coi.
Mục đích bồi dưỡng nguyên chủ của nhà họ Đỗ rất có thể là để kết thông gia, hoặc cũng có thể vì lí do khác, nhưng dù thế nào cũng phải chú trọng lễ nghi giáo dưỡng, sở thích và chuyên môn cũng phải giống với các tiểu thư khuê các.
Bởi thế nên Chu Nặc phải khổ sở học đánh đàn dương cầm, học đại học chuyên ngành tài chính kinh tế thì còn thoải mái hơn đôi chút bởi ở nước ngoài cô thường nhận các job phiên dịch, ví dụ như dịch tiểu thuyết tiếng Trung sang tiếng Anh, thù lao thì khá ổn nhưng cũng chỉ là gà mờ thôi. Bây giờ quay lại với công việc này thì cũng có chút khó khăn nên tạm thời cô định gác lại mọi việc, cầm sơ yếu lý lịch tìm một công việc đáng tin cậy để ứng phó với nhà họ Đỗ trước rồi tính sau.
Trước khi về nước thì Chu Nặc đã chuẩn bị sẵn sơ yếu lý lịch rồi, cô có hiểu biết nhất định về thị trường trong nước nên sau khi nộp sơ yếu lý lịch không lâu thì đã có công ty mời đến phỏng vấn, cũng bởi thế nên chạng vạng tối lúc trở về nhà họ Đỗ cô tự tin hẳn lên.
Đèn đuốc trong biệt thự nhà họ Đỗ sáng trưng, vô cùng nhộn nhịp, tài xế taxi chở Chu Nặc về liên tục nhìn vào trong, Chu Nặc đi vào biệt thự dưới ánh mắt hâm mộ của anh ta.
Tưởng Yên Nhiên ngồi trong phòng khách, thấy cô đi vào thì thở phào nhẹ nhõm rồi oán trách: “Đứa nhỏ này sao bây giờ mới trở về? Làm dì lo cả buổi.”
“Dì à, con đi dạo phố mua chút đồ thôi, cái váy này con cảm thấy rất hợp với dì đấy, dì xem thử xem có thích không?” Chu Nặc mở túi xách rồi lấy một cái váy dài màu xanh ngọc ra.
“Quà cho dì ư? Ồ, kiểu dáng khá đẹp, nhìn rất đẹp đấy!” Ban đầu Tưởng Yên Nhiên không thèm để ý mà chỉ liếc một cái, nhưng sau khi thấy rõ kiểu dáng thì thật sự rất vui. Lúc còn trẻ dáng người bà ấy không tệ nhưng mấy năm nay bị phì lên không ít nên chỉ thích lựa những bộ che khuyết điểm trên thân mà thôi, bởi thế Chu Nặc tặng cái váy dài này rất hợp ý bà ấy.
Chu Nặc mỉm cười, tỏ vẻ khách sáo nói với Tưởng Yên Nhiên chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Đỗ Hạo Vũ xuống lầu, Tưởng Yên Nhiên giơ chiếc váy lên cho anh ta xem rồi ríu rít không ngừng: “Ai da, mẹ đã nói Nặc Nặc mới là người hiểu mẹ nhất mà, chính là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, Nặc Nặc, bằng không sau này con gọi dì là mẹ đi? Chờ con và Hạo Vũ… được không?”
Bà ấy nói xong còn nháy mắt mấy cái, ý vị thâm trường.
“Dì à, dì đừng đùa nữa, anh Hạo Vũ đã có bạn gái rồi.” Không hiểu sao Chu Nặc thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, mấy vai nữ phụ xấu xa được phụ huynh ủng hộ trong phim truyền hình chẳng phải đều thế này sao? Nguyên chủ cũng đi theo con đường tương tự, cuối cùng vẫn rất thảm.
Đỗ Hạo Vũ phụ họa theo: “Đúng vậy, mẹ, mẹ nói bừa cái gì vậy, bây giờ Nặc Nặc đang ở độ tuổi xanh, mẹ nói vậy sao cô ấy tìm đối tượng được nữa?”
Đỗ Hạo Vũ không có ấn tượng gì với việc Chu Nặc thích mình, chỉ là trẻ con không hiểu chuyện mà thôi, hơn nữa biểu hiện của Chu Nặc rất bình thường nên anh ta cũng sẵn lòng chăm sóc cô em gái cùng lớn lên từ nhỏ này một chút.
“Được được được, chuyện của hai đứa hai đứa tự quyết, dù sao nếu Hạo Vũ con bắt nạt Nặc Nặc, mẹ nhất định sẽ không để yên đâu!” Tưởng Yên Nhiên ra vẻ là một người mẹ chồng tốt.
Chu Nặc chịu nhục cảm ơn ý tốt của bà ấy, đến khi ba người ăn tối cùng nhau, Tưởng Yên Nhiên lại nhắc hai người bọn họ nhớ lại chuyện hồi bé. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Chu Nặc sẽ bị lộ tẩy nên đành phải nói kế hoạch của mình cho Tưởng Yên Nhiên nghe: “Dì à, hôm nay con nộp hồ sơ xin việc rồi, ngày mai sẽ đi phỏng vấn.”
“A, con ra ngoài tìm việc làm gì? Đến công ty nhà họ Đỗ chúng ta luôn không tốt sao? Hạo Vũ cũng thực tập ở công ty hơn một năm rồi, con qua đó thì để thằng bé dẫn con đi luôn.”
“Dì à, con đã trưởng thành rồi, không thể cứ ăn bám gia đình mãi được, con muốn tự lập. Ý tốt của trưởng bối con đều biết, nhưng con cảm thấy mình được bao bọc quá kĩ rồi, không biết ra đời khổ sở thế nào, ra ngoài kia trải nghiệm một phen mới biết được.” Vẻ mặt Chu Nặc thành khẩn, đồng thời cũng bày tỏ không muốn liên quan gì đến Đỗ Hạo Vũ, nhưng lời này nghe rất là… giả trân.
Đỗ Hạo Vũ gật đầu ủng hộ: “Nặc Nặc nói không sai, mẹ yên tâm, cho dù Nặc Nặc đến công ty khác thì chúng ta cũng có thể hậu thuẫn, sẽ không để em ấy chịu khổ đâu, chút chuyện này giao cho con làm là được.”
Anh ta không muốn để Chu Nặc ở nhà, cả ngày bị bố mẹ gán ghép.
Lần đầu tiên Chu Nặc nở nụ cười thật lòng ở nhà họ Đỗ: “Cảm ơn anh Hạo Vũ, nếu cần hỗ trợ, em nhất định sẽ mở miệng nói với người nhà.”
Tưởng Yên Nhiên đành phải thỏa hiệp: “Dì không có ý kiến, chỉ là ông nội và chú con không biết nghĩ như thế nào, nhất định là bọn họ không nỡ để con chịu khổ đâu.”
“Nặc Nặc, chuyện này em yên tâm, anh sẽ nói giúp em.” Từ câu nói vừa rồi, Đỗ Hạo Vũ đã cảm thấy Chu Nặc rất thức thời nên không cần cô nhờ vả mà chủ động giúp đỡ luôn.
Chu Nặc vui vẻ tạm biệt bọn họ rồi về phòng khách chuẩn bị tài liệu phỏng vấn, định sau khi dọn ra khỏi nhà họ Đỗ thì cũng sẽ kéo Đỗ Hạo Vũ qua đây làm thuyết khách.
Cô đi rồi, nụ cười trên mặt Tưởng Yên Nhiên nhạt đi rất nhiều: “Con thật sự không thích Nặc Nặc sao?”
“Lúc trước thì không cho phép Nặc Nặc thích con, bây giờ bọn con không có ý đó chẳng phải rất tốt sao? Huống hồ con thích Nhất Nhất, không phải Chu Nặc, cả đời này con chỉ cưới Nhất Nhất thôi!”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Nhắc tới người trong lòng, Đỗ Hạo Vũ cũng rất kiên quyết, trong lòng người làm mẹ như Tưởng Yên Nhiên cũng không dễ chịu gì, trừng mắt lạnh lùng nói: “Vậy các người cứ đi hết đi, đừng về nhà nữa!”
Đỗ Hạo Vũ vội vàng trêu đùa dỗ dành cho đến khi Tưởng Yên Nhiên cười lại mới thôi.
Ngày hôm sau, Đỗ Hạo Vũ không biết lấy được số điện thoại của Chu Nặc ở đâu, gọi điện thoại nói cho cô biết Đỗ Chấn Quốc và Đỗ Trọng đều đồng ý cho cô ra ngoài tìm việc làm.
Chu Nặc rất ung dung cảm ơn anh, giọng nói trong điện thoại thì dịu dàng lễ phép vô cùng. Tâm tình Đỗ Hạo Vũ lúc cúp điện thoại cũng không tệ lắm. Lương Gia Ý thấy nụ cười trên mặt anh ta thì càng thêm hận. Bây giờ Chu Nặc đang giả vờ rất tốt, mà Đỗ Hạo Vũ căn bản không nhận ra bộ mặt thật của cô. Kiếp trước vào thời điểm này Chu Nặc chưa từng lộ mặt, mà vào lúc cô ta tuyệt vọng nhất ném ra một tấm chi phiếu, nói cô và Đỗ Hạo Vũ đã đính hôn. Bảo cô ta tránh xa Đỗ Hạo Vũ và rời khỏi thành phố này.
“Hạo Vũ, anh đang gọi điện thoại cho ai vậy?”
Đỗ Hạo Vũ nhướn mày cười hỏi: “Ghen sao?”
Lúc này Đỗ Hạo Vũ rất vui vẻ, không giống vẻ lạnh lùng đa nghi sau khi cô ta trở về, một dáng vẻ khiến người ta đau lòng. Nghĩ đến chuyện ngày sau anh sẽ phải đối mặt, Lương Gia Ý bỗng nhiên do dự, rốt cuộc cô ta phải làm sao bây giờ?
“Đúng, em ghen.” Lương Gia Ý không muốn hiểu lầm rồi lại làm sứt mẻ tình cảm giữa bọn họ nữa, kiếp trước cô ta hèn mọn không dám hỏi bởi vì không biết ngay từ đầu cô ta đã xứng đôi với Đỗ Hạo Vũ rồi.
Đỗ Hạo Vũ rất bất ngờ nhưng cũng rất vui vẻ, đắc ý ôm cô ta vào lòng: “Nhất Nhất, em yên tâm, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau.”
Anh ta nói xong rồi hôn vào mu bàn tay Lương Gia Ý, trong mắt chứa đựng một tình yêu say đắm chân thành, Lương Gia Ý không xấu hổ đỏ mặt mà sững sờ một lát rồi cụp mắt dựa sát vào lòng anh ta, sống lại một đời, cảm xúc thẹn thùng trước đây của cô ta đã biến mất không thấy nữa rồi, thậm chí còn hoài nghi người cô ta yêu bây giờ còn là Đỗ Hạo Vũ kiếp trước sao?
“Nhất Nhất, sao vậy?”
Lương Gia Ý lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có gì, em tin anh.”
Đời này, bất luận kẻ nào cản trở bọn họ ở bên nhau đều sẽ bị quét sạch, không ai có thể ngăn cản bọn họ ở bên nhau.
*
Chu Nặc đi phỏng vấn còn được nhà họ Đỗ tài trợ cho một chiếc xe, cô còn chưa có bằng lái trong nước nên phải nhờ tài xế đưa đón, nhưng sự chu đáo của Tưởng Yên Nhiên không những không khiến cô yên tâm mà còn phải lo lắng đề phòng.
Quy mô công ty cô phỏng vấn không tệ, nhưng tiền lương phúc lợi đãi ngộ các thứ chỉ ở tầm trung mà thôi, nhất là đối với sinh viên tốt nghiệp vừa mới vào xã hội mà nói, sau khi phỏng vấn kết thúc quản lý nhân sự tỏ vẻ muốn nhận cô luôn nhưng Chu Nặc không trực tiếp đồng ý, cô định phỏng vấn qua hai công ty khác rồi mới quyết định.
Từ công ty này đi ra ngoài cần phải đi thang máy, cô vừa mới tiến vào thang máy thì đã thấy một cô gái toàn thân hàng hiệu chặn cửa thang máy sắp đóng lại, giẫm lên giày cao gót đi vào, sau khi đi vào thì đánh giá Chu Nặc một lượt, ánh mắt lộ liễu như vậy khiến Chu Nặc muốn làm lơ cũng chẳng được, chỉ có thể lễ phép quay đầu mỉm cười.
Nhưng cũng bởi hành động này của cô mà cô gái kia lại hỏi với giọng điệu kinh ngạc: “Chu Nặc? Là cô sao?”
===
Tên truyện: Sau khi bị vứt bỏ, nữ phụ trà xanh nổi danh rồi
Tác giả: Tiêu Dương
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên thư, Giới giải trí, Sảng văn, Kim bài đề cử 🥇
Giới thiệu
Diệp Nhàn Dương xuyên thành nữ phụ pháo hôi, là một thế thân có năm phần tương tự với nữ chính được nam chính nuôi bên mình.
Nam chính cho cô ta tiền tiêu, cho cô ta tài nguyên, ngoại trừ tình cảm và thân thể ra thì cái gì nam chính cũng cho cô ta.
Sau này nữ chính về nước, vì không để cô ấy chướng mắt, nam chính đoạn tuyệt quan hệ với nguyên thân khiến nguyên thân trực tiếp hắc hóa, không biết tự lượng sức mình mà ức hiếp vũ nhục nữ chính, cuối cùng bị nam chính thiết kế đến chết.
Diệp Nhàn Dương tỏ vẻ không hiểu.
Người ta không cần tính cảm cũng chẳng cần thân thể của cô ta, lại còn cho cô ta tiền tiêu, cho cô ta tài nguyên, còn không cần cô ta gọi hắn là ba, rốt cuộc thì cô ta còn gì không thỏa mãn chứ?
Thậm chí vào lúc đoạn tuyệt quan hệ, nam chính còn cho nguyên thân một căn hộ cùng với tài nguyên tham gia Chương trình giải trí nổi danh.
*
Sau khi xuyên sách, Diệp Nhàn Dương mở mắt ra, nguyên thân đang ở trước mặt nữ chính lì lợm la liếm nam chính.
Cô gắt gao bắt lấy cánh tay nam chính, ánh mắt nam chính tức giận, phảng phất như ngay sau đó là có thể bóp chết cô.
“Diệp Nhàn Dương, tôi và cô chưa bao giờ có tình cảm, tôi còn chưa từng chạm qua cô dù chỉ một lần, cô hà tất……”
Diệp Nhàn Dương tương kế tựu kế, nước mắt lưng tròng: “Ngay cả tình cảm cha con cũng không có sao? Anh nói bậy, tôi không tin.”
Nam chính tức đến hồ đồ: “Không có!”
“…… Từ từ, cô vừa nói cái gì?”
Diệp Nhàn Dương: “Anh đối xử tốt với tôi còn không cần hồi báo, cái này chẳng lẽ không tính là tình thương của cha sao?”
Cô quay đầu nhìn về phía nữ chính đang ngây ngốc, “Anh không thể có bạn gái rồi thì không cần con gái chứ.”
Nữ chính dần dần đỏ mặt: “……”
Nam chính dần dần đen mặt: “……”
*
Bà hoàng tài nguyên - Diệp Nhàn Dương tham gia Chương trình giải trí một lần là nổi tiếng, kịch bản lớn cầm đến mỏi tay.
Anti-fan thả ra tin tức cô cùng một vị giám đốc trẻ tuổi của công ty quản lý thường xuyên gặp mặt, lại truyền tin vị giám đốc kia đã có vợ chưa cưới. Cư dân mang chri trích Diệp Nhàn Dương là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác, cũng hư hư thực thực tung tin đồn cô cùng vị giám đốc kia có mối quan hệ ngầm đáng chỉ trích.
Giám đốc nọ: “Cầu xin các người câm miệng đi! Cậu của tôi có dùng Weibo đó!”
Vợ chưa cưới của giám đốc: “Cậu à, con bảo đảm anh ấy với Dương Dương chẳng có một xu quan hệ nào.”
Cậu của giám đốc: “@Diệp Nhàn Dương em giải thích trước đi, em nói với hai người bọn họ anh không thương em là có ý gì, anh còn chưa đủ thương em sao?”
Diệp Nhàn Dương: “……”