Máy bay vững vàng lướt nhẹ trên không trung, phía ngoài cửa sổ là một đám mây lớn, ánh mắt Chu Nặc trầm tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt dịu dàng, khi cô quay đầu nhìn về phía trước, đôi mắt sáng quyến rũ phong tình, ngay cả khi ngồi trên máy bay, lưng cô vẫn thẳng tắp như cũ, làn váy dày ôm lấy dáng người có trước có sau, khi nói chuyện với tiếp viên hàng không cũng lễ phép ôn hoà.
Cô đứng dậy đi đến buồng vệ sinh, người đàn ông trung niên ngồi bên ngoài vui vẻ đứng dậy nhường chỗ, những người xinh đẹp khi đi ra ngoài luôn có chút ưu ái, nhất là người có dáng vẻ gia giáo đoan trang.
Sau khi cô ra khỏi nhà vệ sinh và quay lại chỗ ngồi, người đàn ông trung niên mở miệng trò chuyện vài câu.
“Cô gái, cô về nước thăm người thân hay là đi du lịch thế?”
Chu Nặc chớp mắt, mỉm cười trả lời: “Tôi vừa tốt nghiệp về nước.”
Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu, mặc dù ông ta ngưỡng mộ người đẹp nhưng cũng không phải ruồi hám mỡ, không gian lại yên tĩnh rất nhanh, một lúc sau, đài trên máy bay bắt đầu thông báo nhắc nhở, máy bay sắp hạ cánh, mong quý khách chú ý an toàn.
Chu Nặc thở phào nhẹ nhõm, cô không thể chờ được muốn nhìn thấy mảnh đất mình sắp đáp đến, cảm giác thân thiết đột nhiên sinh ra khiến cô rưng rưng nước mắt!
Khi Chu Nặc xuyên qua, nguyên chủ chỉ là một cô gái nhỏ mười lăm tuổi trùng họ trùng tên với cô, cô ấy vừa mới đến Mỹ du học nhưng vì bị bạo lực học đường nên tự sát. Còn cô thì thức đêm đọc tiểu thuyết, khi thức dậy cô phát hiện mình đã xuyên qua thành một cô gái mười lăm tuổi, cô hận không thể đập đầu chết để quay về, cô vừa được thăng chức thành một phú bà nhỏ, cuộc sống vừa được tự do tự tại lại phải quay về năm mười lăm tuổi, vẫn còn chưa quen cuộc sống ở một đất nước mới, lúc mới đến khắp người Chu Nặc chìm ngập trong sự tuyệt vọng.
Hơn nữa cô còn xuyên thành một cô bé có thân phận khá khó xử, hình như từ khi còn nhỏ nguyên chủ Chu Nặc đã được nhận nuôi, ba mẹ nuôi đưa cô ấy ra nước ngoài để du học, những yêu cầu của họ với cô ấy có thể nói là vô cùng nghiêm khắc, không chỉ phải hoàn thành việc học, sau khi học xong còn phải tham gia các lớp nghệ thuật, học đàn dương cầm, các loại lễ nghi. Cô ấy vừa ở nước ngoài lại không có bất kỳ người thân nào bên cạnh, còn bị bạo lực học đường nên nghĩ quẩn, Chu Nặc không hiểu sao mình lại biến thành cô bé này, cô ấy là vị thành niên, việc di chuyển ở đây đã bị hạn chế, còn có ân tình nhiều năm của bố mẹ nuôi, có thể nói là người dưới mái hiên*, nếu không thể rời đi thì chỉ có thể cố gắng hết sức để hoàn thành việc học càng sớm càng tốt, xem bố mẹ nuôi có sắp xếp gì cho cô. - TN Team
*Người dưới mái hiên trong câu “làm người dưới mái hiên không thể không cúi đầu”, ý nói không thể tự quyết định mọi chuyện theo ý mình.
Nguyên chủ tự sát vì bạo lực học đường, Chu Nặc cũng không biết thân thể của mình ở thế giới kia còn sống hay đã chết, nhưng sống ở đâu thì phải theo phong tục ở đấy, cô bắt được hung thủ hại chết nguyên chủ, lại ngụy trang thành người bị thương không nhớ gì, trường học đền bù cho cô, người chăm sóc cô cũng rất ít khi hỏi thăm về tình trạng của cô, cho nên mặc dù Chu Nặc không có trí nhớ của nguyên chủ nhưng cô vẫn có thể sống bình yên, không để người khác nhận ra điều gì bất thường.
Bố mẹ nuôi rất ít khi hỏi về cuộc sống của cô, Chu Nặc cũng vui vẻ thoải mái, sáu năm dài buồn chán sống ở nước ngoài như một cái búng tay, sau khi tốt nghiệp đại học, Chu Nặc báo cáo thành tích của mình cho bố mẹ nuôi biết, cuối cùng cô cũng được phép về nước định cư, cô tạm thời bỏ lại rất nhiều nghi ngờ trong đầu, trong lòng rất vui mừng khi về lại quê hương.
Sau khi xuống máy bay, nghe thấy nhiều giọng tiếng Trung khác nhau, Chu Nặc rất muốn nhảy hai vòng quanh sân bay mà không cần để ý hình tượng, nhưng Lưu Phi - người đưa cô về cũng nhanh chóng đến đó nên cô phải tiếp tục giữ hình tượng dịu dàng thục nữ.
Trong bãi đỗ xe sân bay có người do bố mẹ nuôi nhà họ Đỗ sắp xếp cho hai người, sau khi họ lên xe, xe nhanh chóng rời khỏi sân bay, lao như bay trên đường, Chu Nặc không nhịn được nhìn khung cảnh bên ngoài.
Lưu Phi là người chăm sóc kiêm bảo vệ của cô, anh ta cũng không về nước nhiều năm, cũng có cảm giác như cô gái ở bên cạnh này, nhất là đối phương đã xuất ngoại từ nhỏ, sáu năm chưa từng quay trở lại.
Tài xế ngồi phía trước không nói một câu nào khiến Chu Nặc có cảm giác ít nói kiệm lời rất giống bố mẹ nuôi, nhìn như rất lạnh lùng nhưng đối phương lại có thể nhận nuôi nguyên chủ, tận chức tận trách cho cô ấy một môi trường giáo dục tốt, bất kể như thế nào thì Chu Nặc cũng sẽ giữ một phần tôn kính với họ.
Từ sân bay đến nhà họ Đỗ còn rất xa, Lưu Phi bảo Chu Nặc ngủ trên xe một lát để đỡ mệt mỏi sau chuyến bay, Chu Nặc không quan tâm, vẫn ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi này không giống với thành phố trong trí nhớ của cô, lúc trước cô đã xác định thế giới mà cô xuyên qua là một không gian song song tương tự với thế giới ban đầu của cô, nhưng khi được tận mắt chứng kiến sự khác biệt, cảm giác ấy vẫn rất kỳ diệu.
“Cô Chu, sẽ đến nhà nhanh thôi.” Tài xế ngồi phía trước nhắc nhở một câu.
Chu Nặc vô cùng mờ mịt về tình hình nhà họ Đỗ, cô vốn không có trí nhớ của nguyên chủ, chỉ biết là nhà họ Đỗ nhận nuôi nguyên chủ, cho cô ấy xuất ngoại, ngày lễ ngày tết chỉ cho cô tiền lì xì, rất ít khi nhìn thấy người thật, cho nên cô cũng không lo nếu không có ký ức về nguyên chủ thì có ảnh hưởng gì không tốt hay không.
Cô lấy gương ra trang điểm lại, chắc chắn là không có khuyết điểm gì, đợi đến lúc xe lái vào biệt thự nhà họ Đỗ, cô vừa lo lắng vừa tò mò bước xuống xe.
Biệt thự nhà họ Đỗ rất xa hoa khí thế, có thể nhìn ra tài lực của nhà họ Đỗ rất hùng hậu, trong vườn hoa có những người làm vườn đang cắt tỉa, chăm sóc, cũng không tò mò khách đến, lễ phép không nhìn trộm.
Tài xế kéo hành lý của Chu Nặc đến phòng khách, Chu Nặc đi theo anh ta vào, ngoại trừ người làm vườn thì không thấy ai khác, biệt thự rộng lớn như vậy lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Chu Nặc đứng trong phòng khách đợi một lúc cũng không có người nào đến, đang định lên tiếng hỏi thì có một bảo mẫu xuất hiện ở phía sau lưng cô, đôi mắt tam giác không chút gợn sóng nào, lạnh lùng nói: “Ông bà chủ không có ở nhà, cô Chu, mời đi theo tôi.”
Bị bà ấy nhìn khiến tim Chu Nặc nhảy thình thịch, phong cách của biệt thự càng ngày càng quái dị, chẳng lẽ là do cô tưởng tượng quá nhiều sao? Khi cô nhìn lại, cả tài xế và Lưu Phi đều đã rời đi, cô ngẩn người đứng trong phòng khách của một căn biệt thự xa lạ, sau đó đi theo bảo mẫu lên tầng.
Bảo mẫu để vali nhỏ của cô trước cửa một căn phòng, tiếp tục dùng giọng điệu cứng nhắc nói: “Bà chủ đang chăm sóc lão gia ở trong viện, cô về thì không cần khách sáo, đây là phòng của cô, cô cần gì thì cứ nói với tôi, tôi họ Lâm.”
Chu Nặc thả lỏng một hơi, khách sáo nói: “Cảm ơn dì Lâm.”
Dì Lâm quay người rời đi, Chu Nặc le lưỡi đẩy cửa đi vào, nhà họ Đỗ đã chuẩn bị cho cô một căn phòng cho khách đúng chuẩn, đơn giản, sạch sẽ, không có người ở, Chu Nặc đi vào đóng cửa lại, để vali vào góc tường, cũng không bỏ balo ra, trong đó là tài liệu và chứng chỉ quan trọng của cô, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, cô có thể thuận tiện đem đi bất cứ lúc nào.
Cô cũng không phải là lòng lang dạ sói mà nhà họ Đỗ thật sự rất kỳ quái, tiền học phí và tiền sinh hoạt của nguyên chủ khi đi du học ở nước ngoài cũng là nhà họ Đỗ chi trả, ở nước ngoài có chuyên gia kiểm tra việc học và lễ nghi của cô, người nhà họ Đỗ đến nước Mỹ gặp mặt cô được một lần, nhưng trong sáu năm, số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, cô cũng không rõ ý định nhận nuôi nguyên chủ của nhà họ Đỗ là gì. ( truyện trên app T𝕪T )
Nhưng dù sao cô cũng được nhà họ Đỗ nuôi lớn, nhà họ Đỗ cũng cho phép cô về nước, nhưng người nhà họ Đỗ không hỏi ý kiến cô, quyết định thời gian rồi để Lưu Phi đến đón cô, hình tượng mà bố mẹ nuôi tạo cho cô chính là kiểu hình tượng lạnh lùng bá đạo.
Chu Nặc đứng ngây ngốc trong phòng, rất nhanh có hai người giúp việc mang cho cô hai chiếc vali to khác vào phòng, dù gì cô cũng rảnh rỗi nên sắp xếp lại một số quần áo, sắc trời nhanh chóng tối sầm lại, bụng cô đói cồn cào nhưng trong vali không còn gì ăn, cơm trên máy bay không ngon, cô đang chờ về nước để ăn một bữa thịnh soạn, xem ra bây giờ cô chỉ có thể yên lặng ở nhà đợi đến ngày mai để tìm cơ hội trải nghiệm món ăn ngon trong nước mà lâu rồi cô chưa ăn.
Nhưng ngồi trong phòng cũng không thú vị lắm, Chu Nặc muốn ra ngoài đi dạo xem có thể nhìn thấy gì đó gợi lại ký ức hay không, hoặc là đợi lát nữa khi gặp chủ nhân ngôi nhà thì cũng sẽ không thấy ngại ngùng như này, nhưng cô vừa ra ngoài đã thấy dì Lâm lên tầng mời cô xuống tầng một ăn cơm.
“Dì Lâm, mọi người đều chưa về, cháu ăn cơm trước có phải không thích hợp hay không?” Chu Nặc cũng không phải người ngu ngốc không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, có lẽ thân phận của cô ở nhà họ Đỗ rất xấu hổ, nếu tùy tiện ăn trước chắc chắn sẽ không tốt lắm.
Dì Lâm ngơ ngác một chút, nhìn thời gian nói: “Ông bà chủ cũng không nói khi nào sẽ trở về, nếu cô không đói thì chút nữa ăn cũng được.”
Chu Nặc đi theo bà ấy xuống tầng tìm nước uống, vừa đi từ phòng bếp ra, chỉ thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện từ phòng khách truyền đến, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Chu Nặc biết hai người trong phòng khách, họ là bố mẹ nuôi trên danh nghĩa của cô, hai người nhìn thấy cô đều rất bình tĩnh.
“Chú, dì, hai người về rồi.” Bố mẹ nuôi không cho phép Chu Nặc gọi họ là bố mẹ, Chu Nặc vẫn gọi họ như vậy.