Đối với việc chọn con dâu tương lai không hài lòng, Tưởng Yên Nhiên nhanh chóng thay đổi sắc mặt thành cao quý lãnh đạm, liếc con trai một cái, lại giống như không thấy Lương Gia Ý, vẫy tay với Chu Nặc phía sau bọn họ, nụ cười hiền từ tràn ngập yêu thích: “Nặc Nặc, đến đây, ngồi bên cạnh dì này.”

Tuy rằng cách này rất dễ gây thù nhưng Chu Nặc đành phải nghe lời ngồi qua, sau đó nghe được Tưởng Yên Nhiên oán trách nói: “Hạo Vũ, Nặc Nặc đã trở lại, con còn không nói với con bé được hai câu à?”

“Mẹ!” Đỗ Hạo Vũ không hài lòng với việc mẹ phớt lờ bạn gái mình, kéo Lương Gia Ý sang bên cạnh: “Mẹ, con đã nói chuyện với Nặc Nặc rồi, đây là bạn gái con Lương Gia Ý, nhũ danh là Nhất Nhất, Nhất Nhất, đây là bố mẹ anh, trước đây hai người đã gặp rồi.”

Lương Gia Ý lấy hết dũng khí, giọng nói của cô gái nhu nhược đặc biệt êm tai trong phòng khách nhỏ xa hoa: “Bác trai, bác gái, xin chào, cháu là Lương Gia Ý.”

Đỗ Trọng gật đầu tỏ vẻ đã nghe, Tưởng Yên Nhiên thì như không nghe thấy gì, liếc thoáng qua một cái, muốn mở miệng nói chuyện khác.

Chu Nặc cẩn thận đánh giá hai người ngồi trước mặt cô, trước khi bị phát hiện thì lại dời mắt đi, nội tâm gầm lên một tiếng thật lớn, nếu có hình có dạng thì phỏng chừng đã đâm thủng trời rồi. Bất cứ ai phát hiện mình xuyên đến sáu năm sau rồi còn ở trong một cuốn sách thì không thể nào nhịn được mà mắng người, huống chi còn không phải nữ chính hay nhân vật chính diện mà lại là một nhân vật phản diện kinh điển!

Vào đêm trước khi xuyên sách, Chu Nặc tắm rửa thay quần áo với tâm trạng rất vui vẻ, rồi lướt xem được một bài viết do một người bạn đề cử trên mạng xã hội, khóc lóc ỉ ôi tỏ vẻ đây là cuốn truyện ngọt ngào nhất mà cô ấy đọc được từ khi chào đời đến nay. Chu Nặc thật sự tin nên mở ra xem, dạo đầu thì thấy rất hài hước, cô đọc cũng thấy vui vui, nhưng khi đọc được một phần ba thì bắt đầu đến khúc ngược, nữ phụ phản diện còn cùng họ cùng tên với cô, phá hoại tình cảm nam nữ chính, khiến hai người chia lìa mấy năm, sau khi nữ chính bế con trở lại thì lại đóng vai tiểu cường đánh cũng không chết, hại nữ chính suýt nữa đã bị cưỡng hiếp, nam nữ chính vì hiểu lầm mà cứ hợp rồi lại tan, đến ngoại truyện mới chính thức ở bên nhau.

Chu Nặc đọc sơ qua, nửa đêm bị hành hạ trằn trọc không ngủ được, rồi cô nhớ tới nhắn tin cho người bạn đầu sỏ kia, người nọ thản nhiên đáp: Hôm nay là Cá tháng Tư.

Lại phun một ngụm máu nữa… cảm giác khó chịu khiến Chu Nặc nhớ rõ tên họ nam nữ chính trong cuốn tiểu thuyết của người bạn kia suốt sáu năm, tuy rằng đã quên cốt truyện bảy tám phần, nhưng cũng biết cô không phải người tốt gì…

“Nặc Nặc, con nghĩ gì vậy?” Tưởng Yên Nhiên gọi cô hai tiếng mà cô cũng không đáp thì đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay cô.

Chu Nặc giật mình hoàn hồn, xấu hổ giải thích: “Thật xin lỗi, dì à, bây giờ đầu con rất rối.” Lúc này còn loạn hơn cháo Bát Bảo nữa!

Tưởng Yên Nhiên nhìn thần sắc của cô, cho rằng bởi vì cô nhìn thấy Đỗ Hạo Vũ và Lương Gia Ý ở bên nhau nên mới mất hồn mất vía, trong mắt hiện lên ý phức tạp, không biết đang nghĩ gì nhưng rất nhanh bà đã chuyển thành nụ cười hài lòng rồi nói: “Có phải thân thể con không thoải mái hay không, dì bảo Hạo Vũ đưa con về nhà nhé?”

“Không cần, dì à, con tự về được rồi.” Hôm nay Chu Nặc đã biết quá nhiều chuyện nên tận chức tận trách làm một bông hoa nhu nhược kiều diễm.

“Hạo Vũ, con đưa Nặc Nặc về đi.” Đỗ Trọng lên tiếng.

Mặc dù Đỗ Hạo Vũ không quá vui vẻ nhưng dù sao cũng đã lâu không gặp Chu Nặc nên vẫn đồng ý, Lương Gia Ý đành phải đứng lên đi ra ngoài với anh ta, nhưng vừa ra khỏi cửa phòng bệnh đã chạm mặt một người đàn ông mặc tây trang đen đang tiến đến, Đỗ Hạo Vũ lập tức đứng lại chào hỏi: “Tần đại ca!”

Người đàn ông được anh ta gọi là Tần đại ca có dáng người cao lớn, trên tây trang không có một chút nếp nhăn, cà vạt được thắt cẩn thận tỉ mỉ, cổ áo sơ mi cũng không che khuất được yết hầu gợi cảm của anh, Chu Nặc nhìn thấy yết hầu của anh giật giật, lên trên nữa là một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, môi mỏng khẽ mím, trong đôi mắt phượng toàn là lãnh đạm, nhìn thấy bọn họ thì mới khựng lại, khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến khi đi vào phòng bệnh cuối hành lang.

Lương Gia Ý cũng không dám nhìn người này, cúi đầu nhìn bàn tay cô ta và Đỗ Hạo Vũ.

Chu Nặc thì lại hứng thú với vẻ ngoài điển trai của người đàn ông kia, chủ động hỏi một câu: “Anh Hạo Vũ, đó là ai vậy?”

Trên mặt Đỗ Hạo Vũ hiện lên vẻ hâm mộ: “Là con trai cả của nhà họ Tần, Tần Kiền, Kiền trong chân thành cung kính, có thể trước đây em chưa từng gặp, bệnh viện này là của ông ngoại anh ấy.

Chu Nặc đọc lại chữ này hai lần, đọc đến lần thứ ba thì cảm thấy cái tên này rất giống Tiền Tiền, đến lần thứ tư thì cô bỗng nhiên nhớ tới, Tần gia! Tần gia! Một giây sau, dưới chân cô trống rỗng, cô bất ngờ nhào về phía trước —.

Bọn họ đang đi trên bậc thang trước cổng bệnh viện, Đỗ Hạo Vũ theo phản xạ ôm lấy Chu Nặc, giúp cô tránh khỏi bi kịch ngã xuống bùn!

“Cảm ơn anh Hạo Vũ, vừa rồi là do em thất thần, nếu không có có anh thì đã sấp mặt rồi.” Chu Nặc vẫn còn sợ hãi, ngã từ bậc thang xuống thì chỉ có nát mặt thôi!

Đỗ Hạo Vũ cảm thấy cô rất kỳ lạ, buột miệng hỏi: “Nặc Nặc, em làm sao vậy?”

Lương Gia Ý ở bên cạnh muốn rút bàn tay đang bị anh ta nắm ra, nhưng sức anh ta rất khỏe, cô ta căn bản không rút ra được, đành phải tức giận nhìn Chu Nặc một cái.

“Em không sao, anh Hạo Vũ, anh với Lương tiểu thư đi trước đi, em đã lâu không về nên muốn đi dạo quanh đây, hai người không cần để ý đến em.”

Mặc dù Chu Nặc đã cố gắng chứng minh mình ổn nhưng Đỗ Hạo Vũ vẫn bán tín bán nghi: “Em mang tiền chưa? Hay là anh chuyển cho em nhé?”

Chu Nặc vội xua tay: “Không cần đâu, em có rồi, hai người cứ đi đi.”

Đỗ Hạo Vũ xác nhận cô không cần giúp đỡ, đành phải cùng Lương Gia Ý rời đi, lên xe cũng rất ngoan ngoãn báo cáo với bạn gái Chu Nặc chỉ là thanh mai trúc mã.

Chu Nặc cũng không biết Đỗ Hạo Vũ đang thể hiện lòng chung thủy với Lương Gia Ý, cô chỉ muốn tìm một quán cà phê thanh tịnh một chút, làm dịu đi sự kinh hãi hôm nay. ( truyện trên app T𝕪T )

Đến cửa hàng gọi một ly cà phê không đường không sữa, Chu Nặc đắc ý uống một ngụm lớn, nhân viên phục vụ đưa bánh ngọt nhỏ cho cô nhìn thấy cảnh này thì như chịu kinh hãi, đặt chiếc bánh nhỏ xuống rồi nhanh chóng rời đi.

Trong quán cà phê rất yên tĩnh, Chu Nặc thở phào nhẹ nhõm tựa vào sô pha, vừa rồi cô nghe được tên Tần Kiền mới nhớ nữ phụ trong nguyên tác có quan hệ rất tốt với nhà họ Tần, về sau nữ phụ đổi tên thành Tần Nặc và đính hôn với nam chính với tư cách là thiên kim nhà họ Tần, nhưng cô cũng không phải thiên kim nhà họ Tần thật mà chỉ là con gái của một đầu bếp từng làm việc cho nhà họ Tần thôi!- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Nữ đầu bếp và Tần phu nhân sinh con cùng một ngày, nữ đầu bếp nổi lên ác tâm, đem tráo hai cô gái, muốn con gái mình hưởng thụ vinh hoa phú quý, để nữ chính trở thành con mình nuôi, nhưng gia cảnh hai nhà cách biệt một trời một vực, nữ phụ không chấp nhận được sự chênh lệch này, căn bản không muốn tiếp nhận hiện thực, sau này hình như gả cho một tên phản diện thích nữ chính, lại tiếp tục đối nghịch với nữ chính, nhưng nam nữ chính lúc này đã chân chính môn đăng hộ đối. Lại chung sống hòa hợp, hạnh phúc ân ái, còn nữ phụ thì thân ở Tào doanh tâm ở Hán, nhân vật phản diện không chấp nhận được việc cô nhớ thương người đàn ông khác trong lòng, chẳng lâu sau đã tống cô ra ngoài, nữ phụ lúc này đã hoàn toàn trở thành trò cười cho thiên hạ!

Tất nhiên, những sự kiện này phải vài năm sau mới xảy ra.

Chu Nặc vô thức ăn một miếng bánh ngọt, đau đầu muốn chết, quay về nhà họ Tần chắc chắn là đâm đầu vào chỗ chết… Chờ đã! Trong nguyên tác đã giải thích vì sao thiên kim nhà họ Tần phải gả cho nhà họ Đỗ, lý do gần giống như lời nhà họ Đỗ nói, nhà họ Tần lúc đó thâm hụt rất lớn, của hồi môn của Đỗ Khuynh Nguyệt, dì nhỏ của nhà họ Đỗ đều được dùng để đắp vào khoản thâm hụt này, thực sự không còn tiền nữa mới phải đưa ra hạ sách này.

Nhưng tại sao đứa bé bị tráo lại bị đưa đến nhà họ Đỗ, còn nữ chính bị tráo từ nhỏ sống cùng mẹ ở nhà họ Tần, tuy không phải thiên kim tiểu thư nhà họ Tần nhưng lại được Tần thiếu gia, trên thực tế là anh trai song sinh đối xử rất tốt, cô còn nhớ rất rõ ràng, khi mẹ con chân chính nhận nhau thì Tần phu nhân còn cảm khái có duyên mẹ con với nữ chính nữa!

Chẳng lẽ chuyện năm đó còn có ẩn tình khác sao?

Chu Nặc lại gọi một tách cà phê khác, định hồi tưởng lại nội dung đã xem năm đó, nhưng ký ức của sáu năm trước vẫn là tình tiết của một cuốn tiểu thuyết, và những gì cô có thể nhớ được cũng chỉ có hạn.

Trong nguyên tác, lần đầu tiên nam nữ chính chia tay là do nguyên chủ đi du học trở về cầm chi phiếu mà Tưởng Yên Nhiên đưa, bảo nữ chính cút đi, nhưng sáu năm trước chính nhà họ Đỗ muốn nguyên chủ đi du học, giờ lại hào phóng nói muốn cô trở lại Tần gia là có ý gì chứ? Nuôi con gái bồi dưỡng nhiều năm không muốn kết thông gia mà lại thả hổ về rừng, nhà họ Đỗ tốt bụng như vậy thì sao năm đó lại tạo ra màn kịch chia cắt uyên ương chứ?

Chu Nặc nghĩ thế nào cũng cảm thấy nhà họ Đỗ là muốn lợi dụng cô để chia rẽ đôi lứa, nếu như thuận lợi, còn có thể khiến thiên kim thật giả nhà họ Tần cắn xé lẫn nhau, với khí thế bá đạo của nhà họ Đỗ trong nguyên tác, bây giờ nhà họ Tần chắc chắn sẽ không dám nhận con gái ruột của mình, nhà họ Đỗ thở ra cũng thấy ác rồi.

Vậy thì nhà họ Đỗ có biết thân phận của Lương Gia Ý không?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play