Lúc kết thúc bữa tiệc nhỏ, Đỗ Hạo Vũ đặc biệt đưa Lương Gia Ý đến nói lời tạm biệt với Chu Nặc, nhân tiện giúp cho hai người hòa hoãn lại, nếu trước đó Chu Nặc đoán được Lương Gia Ý là người sống lại, cô có thể sẽ có suy nghĩ việc tạo mối quan hệ với nữ chính, nhưng bây giờ, cô ước gì mình có thể trốn thật xa, tìm cơ hội thích hợp để rời khỏi cái vòng tròn rối bời này.

“Nhất Nhất, thật ra Nặc Nặc là một người rất tốt, em ấy vừa mới về nước, không có bạn bè trong nước, hai người có thể gặp nhau nhiều hơn, anh cảm thấy nhất định hai người có thể trở thành bạn tốt của nhau.”

Chu Nặc mở một nụ cười siêu cấp tiêu chuẩn nữ tính: “Được.” Trai thẳng tự tin.

Lương Gia Ý không thể để người khác phát hiện có điều khác thường, cũng cười dịu dàng nói: “Được, Chu Nặc, hoan nghênh đến chơi bất kỳ lúc nào.”

“Cảm ơn.”

Trên đường về sau khi tan tiệc, Tần Thư Hàn kể cho Chu Nặc nghe về thời thơ ấu của Lương Gia Ý: “Khi còn bé cô ấy lớn lên tại nhà của anh, mẹ anh rất thích con gái, lập tức đối xử vô cùng tốt với cô ấy, nhưng em đừng quá lo lắng, mẹ anh nhất định thích em hơn, bà ấy đối xử tốt với Lương Gia Ý có lẽ là do đồng cảm.”

Chu Nặc chỉ cười không nói, anh trai, nếu anh nói như vậy nhất định sẽ bị nữ chính sống lại coi là cặn bã đấy, sau đó anh sẽ trở thành bia đỡ đạn luôn.

“Nhân tiện, Nặc Nặc này, anh nghe bố mẹ nói rằng em đã bắt đầu đi làm rồi? Hay là tới công ty của nhà mình đi? Anh trai bảo kê cho em.” Tần Thư Hàn là anh trai song sinh chỉ ra sớm hơn cô có mấy phút, đều vừa tốt nghiệp, đến công ty nhà mình làm việc thật ra là sống một cuộc sống của phú nhị đại.

Chu Nặc ngẫm nghĩ: “Em mới vừa nhận chức, có lẽ từ chức cũng không hay, nhưng một trong những ông chủ của công ty đó cũng là anh cả, em làm việc ở nơi đó chắc không có vấn đề gì đâu.”

Tần Thư Hàn ngừng lại một lúc, sau đó liên tục gật đầu: “Đương nhiên không có vấn đề, đương nhiên là không có vấn đề gì.”

Anh ấy cũng không dám nói công ty của anh cả có vấn đề.

Hai người trở về nhà họ Tần một chuyến, ăn xong bữa cơm chiều Chu Nặc muốn rời đi, bố mẹ Tần đều rất không nỡ nhưng lại không muốn ép buộc cô ở lại nhà họ Tần, sau khi Chu Nặc rời đi, Hà Linh Lợi do dự hồi lâu nhưng vẫn không dám nói cho Tần Chí Hào biết chân tướng sự thật, dù có nói hay không, nếu họ dám đòi lại con gái ruột của mình là đối đầu với Đỗ gia, thực lực bây giờ của Tần gia không thể đối đầu với Đỗ gia.

Cũng may tình cảm của Tần Chí Hào dành cho con gái ruột cũng rất bình thường, sắp xếp cho Hà Linh Lợi thường xuyên giúp đỡ cô, nhờ bà ta mua một chiếc xe cho Chu Nặc, sau đó rời đi, say khướt với người đẹp mới. Đã nhiều năm như vậy, Tần Chí Hào vẫn không thay đổi được bản chất là một kẻ háo sắc.

Nhưng Hà Linh Lợi cất khoản tiền đó đi, đối với việc mua xe cho Chu Nặc không nói một chữ, khoản tiền kia cũng được đổi thành tiền riêng của bà ta.

Chu Nặc cũng không biết giữa hai vợ chồng này có chuyện bẩn thỉu gì, rượu cô mới ủ sắp thành, dự định về sau sẽ mở rộng quy mô, cô thực sự cũng không muốn định cư ở đây, nhất là sau khi biết được Lương Gia Ý sống lại, nam chính, nữ chính người ta đều có số mệnh đặc biệt, nếu cô ở lại nơi này sẽ thành bia đỡ đạn, sản nghiệp mà cô dày công xây dựng có thể không tổn hại gì sao?

Vân Xuân Hàn trong thùng rượu còn đang lên men, mùa thu đang đến dần, cua lông bắt đầu được bán ra thị trường, Chu Nặc mua một ít về để ăn, nhân tiện làm ít súp cua cho đỡ thèm.

Lần trước Chu Nặc làm súp cua ăn cùng bạn bè, bây giờ cô làm hơn hai mươi phần súp cua, có thể ăn tùy lúc, cũng chỉ có một mình ăn, không ai tranh giành, vậy mà lúc Tần Thư Hàn đến đây nhìn thấy trong tủ lạnh nhà cô có súp cua, ăn thử một lần hết lời khen ngợi, Chu Nặc nghĩ nghĩ, chia ra một phần để anh ta mang về nhà họ Tần.

Ngay cả Tần Chí Hào cũng gọi điện thoại tới để khen cô làm súp cua ngon: “Bố nhờ anh cả của con đưa cho anh cả con ăn, nó cũng nói là ăn rất ngon.”

Tần Kiền? Phản ứng đầu tiên của Chu Nặc là bệnh nhân bị gãy xương có thể ăn tôm cá tươi sống sao? Lại nghĩ một lát, cô nhận ra: “Bố ơi, để con làm thêm ít nữa để gửi qua cho mọi người ăn nhé.”

“Con đi làm cực khổ như vậy nên thôi không cần đâu, quá phiền phức.” Tần Chí Hào nói như vậy nhưng thật ra là đang cực khổ nuốt nước miếng.

Đương nhiên Chu Nặc nghe được ý tứ của ông ấy, lập tức nói ngày mai sẽ đi chợ mua mấy con cua về.

Tần Chí Hào nói không cần, ngày thứ hai, Chu Nặc đã biết vì sao ông ấy lại nói như vậy, Tần Thư Hàn mang theo hai con cua lông tươi ngon đi tới cửa, vui vẻ nói: “Nặc Nặc, bố bảo anh đưa cua tới cho em.”

Không chỉ có như thế, hôm qua Tần Chí Hào còn trả cho Chu Nặc một khoản phí chế biến, khiến giá trị của những con cua này tăng lên gấp nhiều lần, Chu Nặc coi số tiền này như là tiền thu nhập của mình, lại tự nói không thẹn với lòng.

“Nặc Nặc, tay nghề của em tốt như vậy, sao luyện ra được vậy?”

Anh ta lơ đãng hỏi, Chu Nặc thản nhiên trả lời: “Học theo công thức ấy ạ, tùy ý làm một lần là được thôi anh.”

“Thật sao?”

Chu Nặc gật đầu: “Đương nhiên là không thể nào thật hơn.” Thật sự là cô học được cách làm đồ ăn từ những công thức nấu ăn, tay nghề nấu ăn của bố mẹ chỉ ở mức bình thường, cô lại kén ăn, học theo công thức nấu ăn tối thiểu là có thể tự cung tự cấp, chưa kể cô lại có tài về nấu ăn, cho dù là lần đầu tiên cũng có thể làm một món ăn giống đến chín phần công thức, gia vị, dầu, nước và lửa đều được kiểm soát rất tốt.

“Vậy thật đúng là chúng ta có lộc ăn rồi!” Tần Thư Hàn và Tần Chí Hào khá giống nhau, cũng là một công tử ăn chơi, có thể nhìn Chu Nặc say cua mà không có bất kỳ ý tứ gì cũng rất hiếm thấy, anh ta ngửi thấy mùi rượu ở phòng bếp, cảm giác thèm rượu lập tức trỗi dậy, vội hỏi mùi thơm rượu từ chỗ nào mà đến.

Chu Nặc bất đắc dĩ cười nói cho anh ta biết: “Em tiện tay ủ một vò rượu, còn chưa nấu xong, đợi đến khi nào xong sẽ mang cho anh uống được không?”

Tần Thư Hàn cười khà khà xong nói: “Nặc Nặc, có phải là anh không khách sáo quá không?”

“Không có gì, đều là việc nhỏ ạ, huống hồ không phải anh là anh trai em sao?”

“Không sai, nếu hai chúng ta cùng nhau lớn lên thì tốt rồi.” Tần Thư Hàn có chút tiếc nuối nói, từ nhỏ anh ta ở nhà họ Tần đã là một người ăn chơi, anh cả không coi anh ta ra gì, Tần Chí Hào ong bướm ở bên ngoài, Hà Linh Lợi chằm chằm không cho ông ấy sinh con riêng, tuy nói Lương Gia Ý có quan hệ tốt với anh ta, nhưng rốt cuộc vẫn không phải em gái ruột, hiện giờ có cô em gái xinh đẹp đáng yêu lại còn giỏi nấu ăn, anh ta lại hồi tưởng về tuổi thơ khó khăn của mình.

Chu Nặc tự nhủ trong lòng, tốt nhất anh đừng có quá hi vọng, nếu không đến lúc thất vọng sẽ càng lớn.

“Dù sao thì bây giờ nhận ra nhau cũng không muộn đâu, anh, hay là anh ở lại ăn trưa với em đi.”

Tần Thư Hàn lập tức vui mừng, hí hửng nói: “Được, có cần anh xuống dưới mua đồ không?”

Chu Nặc chỉ chỉ tủ lạnh: “Hôm qua lúc tan làm em có mua một ít đồ, anh đi xem có thích ăn cái gì không, nếu như muốn ăn món khác thì mua, gần đây có chợ và siêu thị đấy.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

“Được!” Tần Thư Hàn chạy vội tới trước tủ lạnh, nhìn tủ lạnh đầy ắp, một mặt hối hận vì sao hôm nay lúc đến lại mua cho Chu Nặc cái túi quá rẻ, đáng ra nên mua cái tốt hơn nữa.

Trong đầu đọc thầm công thức nấu ăn, Tần Thư Hàn gọi điện thoại cho bạn gái, nhờ cô ấy gửi cho thông tin liên lạc của người hướng dẫn mua sắm ở quầy, anh định nhờ người hướng dẫn mua sắm gửi một đống túi mới đến để có thể xứng đáng bù đắp cho làn da bị tổn thương của em gái mình khi vào bếp.

Đồng thời, Tần Thư Hàn còn gửi một tin nhắn lên wechat: “Em gái tôi muốn nấu đồ cay cho tôi!”

Bên dưới một loạt câu hỏi anh ta là em gái nào, tất cả đều bị Tần Thư Hàn mắng cho một trận, sau đó nghiêm túc giải thích rằng cô là em gái song sinh của mình.

Hai người ăn cũng không cần nhiều đồ ăn nên Chu Nặc làm tôm chao dầu, nạm bò hầm cà chua, thịt gà ninh bí, củ sen chua cay, còn có một phần canh sườn ngô.

“À, trước tiên em đứng sang một bên đã, để anh chụp một kiểu ảnh cho bọn họ biết mặt!” Tần Thư Hàn mười phần khoa trương, giống như không tranh ăn mà tranh danh tiếng.

Kỹ thuật chụp ảnh của Tần Thư Hàn không tệ, ảnh chụp khá đẹp, vốn dĩ đồ ăn đã đủ thơm ngon rồi chụp lên lại càng hấp dẫn hơn, như thể có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nàn từ màn ảnh, một đám bạn ở phần bình luận bắt đầu kêu gào, bọn họ đều không có chị em nào tài năng như thế, bình thường không chống đối nhau là may lắm rồi!

Trong đám bạn xấu của Tần Thư Hàn cũng có người ham mê ăn uống, liếm môi gửi một tin nhắn: “Anh ơi, anh có đồng ý làm anh rể em không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hửm? Tần Thư Hàn cần thận suy nghĩ về mối quan hệ thân thích, nhiệt tình gửi tới một tin nhắn: “Biến…..”

Đồng thời cũng không quên chặn người đó!

“À, anh nói cho em biết, về sau nếu gặp phải đám anh em xấu của anh, không cần quan tâm bọn họ nói cái gì, em cũng không cần phải để ý tới, bọn họ chính là ghen ghét em có kỹ năng tốt, thật ra bọn họ rất sành trong việc ăn uống, cờ bạc, gái gú, bọn họ chỉ muốn cưới một cô vợ trẻ về để dễ dàng làm ăn, từ nay về sau anh đây sẽ chọn một người tốt cho em!” Tần Thư Hàn vừa ăn vừa nói.

Chu Nặc bật cười nhưng vẫn đồng ý.

===

Tên truyện: Sau khi bị nam chính truyện thế thân yêu thầm

Tác giả: Thanh Nhung

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Tu chân , Ngọt sủng , Song hướng yêu thầm , 1v1 , Thị giác nữ chủ

Giới thiệu:

Du Đào có một tiểu sư huynh, nàng yêu thầm hắn đã lâu.

Tiểu sư huynh Úc Ly thanh lãnh như ngọc, đối với người khác đều xa cách lãnh đạm, không đáng để ý tới, thế nhưng với người mới vào tông môn như nàng thì lại dịu dàng săn sóc, quan tâm nhiều hơn, cái này người ta gọi là tiêu chuẩn kép.

Người trong đầu chỉ có yêu đương - Du Đào điên cuồng động tâm: Này còn không phải là lưỡng tình tương duyệt, hai bên cùng hướng đến tình yêu sao!

Mãi đến ngày nọ nàng bỗng nhiên biết được, bản thân lại là thế thân của nữ chính trong một quyển tu chân ngược luyến, mà nam chính chính là Úc Ly. Sư huynh đối tốt với nàng chẳng qua là vì nàng có vài phần tương tự với nữ chính mà thôi. 

Vào ban đêm, Du Đào uống rượu say, tức giận đến mắng hắn là đồ tồi suốt cả một đêm, sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ, nàng hạ quyết tâm khóa chặt trái tim chỉ biết yêu đương kia, không gặp Úc Ly nữa.

Cứ như vậy trốn tránh mấy tháng, nàng bị Úc Ly chặn ở cửa.

Mặt mày thiếu niên ủ rũ đi theo phía sau nàng, giống như mèo nhỏ bị vứt bỏ. Ngón tay khớp xương rõ ràng gắt gao nắm chặt cổ tay của nàng, không để nàng rời đi, một câu cũng không nói, chỉ lôi kéo nàng không buông.

Du Đào tránh không thoát, cố ý âm dương quái khí: “Sư huynh, vì sao huynh lại tới tìm ta, bức họa cất giấu trong phòng huynh rốt cuộc là ai, không thể nào, không phải là ta đấy chứ?”

Vừa dứt lời, vành tai trắng nõn của thiếu niên thanh lãnh đỏ ửng lên trong nháy mắt, giọng điệu cứng đờ.

“……làm sao mà muội biết được?”

Ể, ể!?

# Có phải ta bị lừa hay không #

# Sao lại không giống kịch bản ta xem vậy #

# chẳng lẽ hắn thật sự thích ta? #

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play