Khóe môi Tần Kiền hiện lên một nụ cười vui vẻ trông thấy, chú Phương xoay người bưng trà hoa và nước trái cây tới, mời cô uống, sau đó thì lặng lẽ rời đi, chừa chỗ cho hai người nói chuyện.

“Lúc trước không biết em là em gái anh nên đã chăm sóc em không chu đáo rồi, anh có chuẩn bị cho em một món quà đấy, em xem có thích không.” Tần Kiền chỉ vào một cái hộp nhung trong tay.

Chu Nặc liếc mắt một cái liền biết là trang sức hay thứ gì đó tương tự, trên danh nghĩa cô là thiên kim nhà họ Tần mới nhận về, chút lễ vật này không thể từ chối được, nhưng cô vẫn rất ngạc nhiên khi mở hộp nhung theo sự ra hiệu của Tần Kiền, bên trong là một cây trâm cổ, thoạt nhìn thì có vẻ là vật phẩm được đấu giá về, trên trâm vàng mang theo chút dấu vết của năm tháng nhưng vẫn rất trang nhã và sang trọng.

“Cảm ơn anh trai.”

Tần Kiền rũ mắt cười, ngón tay đặt trên chăn xoa nhẹ, cây trâm vàng này là do anh giành được trong một buổi đấu giá, lúc trước đấu giá là do ma xui quỷ khiến, từ đó đến nay vẫn luôn để ở căn biệt thự này, khi trở về nghĩ đến quà tặng cho Chu Nặc thì nghĩ ngay đến nó.

Bây giờ nhìn lại: “Anh thấy rất hợp với em đấy.”

Chu Nặc lại nói một tiếng cảm ơn.

Giữa lông mày Tần Kiền hiện lên vẻ mệt mỏi, cô nhanh chóng nói lời tạm biệt. Lúc ra khỏi biệt thự còn không nhịn được ngoái đầu nhìn lại. Biệt thự yên tĩnh không tiếng động khiến người ta rất khó đoán.

Quay lại chỗ Hà Linh Lợi, bà ta hỏi món đồ Tần Kiền tặng rồi liếc mắt một cái, nói: “Không phải đồ đáng giá gì, những đồ cổ này không biết trước kia đã bị người nào đeo rồi đâu, con không biết thì đừng đeo lên người, nhỡ không phải đồ sạch sẽ thì lại khổ.”

“Tốt xấu gì cũng là đồ Tần Kiền tặng cho Nặc Nặc, bà nói quá lên như vậy làm gì?” Tần Chí Hào bất bình thay cho con trai lớn.

Đối với chuyện của Tần Kiền, trước nay Hà Linh Lợi đều không dám nhiều lời, bĩu môi quay đầu nói chuyện khác với Chu Nặc, thoạt nhìn cũng như cách ở chung của mẹ con ruột nhà khác.

Buổi trưa phải ở lại nhà họ Tần ăn cơm, Chu Nặc không thoải mái nên ăn không nhiều nhưng vẫn miễng cưỡng nở nụ cười, Tần Thư Hàn muốn dẫn em gái đi gặp bạn bè khoe khoang, để bọn họ chăm sóc em gái nhiều hơn, tuyệt đối không được phép thấy cô đẹp mà bắt nạt cô.

Chu Nặc cũng thuận theo mà đi cùng, hơn nữa cô có linh cảm rất chính xác rằng mình sẽ gặp Lương Gia Ý trong buổi tụ họp nhỏ này.

Thật ra thì buổi họp mặt nhỏ được tổ chức ngay tại quán cà phê của Lương Gia Ý, nhà Lương Gia Ý ở khu phố cổ, tồi tàn nhưng lại náo nhiệt ấm áp tình người, cô nhớ mang máng nguyên tác miêu tả nơi này là địa đàng ấm áp tốt đẹp, có thể khiến người ta quên đi ưu phiền, chứng giám cho tình yêu hợp ly vui buồn của nam nữ chính,… Cô nhớ rõ quán cà phê này là sản nghiệp của tổ tiên nhà Lương Gia Ý, cải tạo thành khu phố cổ, quán cà phê phải đối mặt với việc di dời nhưng Lương Gia Ý đã hợp tác với các hộ không muốn dọn đi chống lại công ty bất động sản.

Nhưng tổng giám đốc công ty bất động sản hình như là nam phụ nên rất si mê nữ chính, khi đi vào quán cà phê thì Chu Nặc nhìn kĩ một lượt, nếu vị trí thiên kim nhà họ Tần đã định là sẽ thuộc về nữ chính Lương Gia Ý, nhưng đối mặt với việc bị phá bỏ và dời đi nơi khác thì phòng ở nhà họ Lương sẽ không phải là của Lương Gia Ý chứ?

Buổi họp mặt nhỏ không chỉ có Lương Gia Ý mà còn có Đỗ Hạo Vũ, hai người cùng chào hỏi Chu Nặc, khi Lương Gia Ý nhìn thấy Chu Nặc thì không nhịn được mà dùng ánh mắt phán xét nhìn một lượt.

Không phải Chu Nặc không nhận ra, chỉ là cô làm bộ như không biết mà thôi, đi chào hỏi một đám thái tử gia phú nhị đại này rồi thuận tiện nghe Tần Thư Hàn giới thiệu thân phận của cô.

Một đám thái tử gia nhìn Chu Nặc biến từ gà rừng thành phượng hoàng, nhưng Đỗ Hạo Vũ muốn bồi thường cho Chu Nặc nên chủ động đứng ra nói: “Nặc Nặc cũng là em gái của tôi, em ấy làm em gái tôi cũng hai mươi năm rồi đấy, không thể nào vừa trở về nhà họ Tần đã biến thành em gái anh rồi!”

Tần Thư Hàn và Đỗ Hạo Vũ không quen biết nhau nhưng cũng biết chút ít về lịch sử hai nhà nên rất thành thật mà nói: “Hạo Vũ nói không sai, lúc trước đúng là Nặc Nặc lớn lên ở nhà họ Đỗ, mấy năm trước đều du học ở nước ngoài, năm nay mới trở về.”

Chuyện nhà họ Đỗ có một đứa con nuôi không phải là bí mật, vả lại người ta lại là sinh viên tốt nghiệp đại học Ivy League, cư xử lại đúng mực, vừa nhìn là biết được nuông chiều từ bé giống như chị em nhà bọn họ rồi, coi như cũng được nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn thiên kim tiểu thư nên ánh mắt bọn họ nhìn cô chẳng mấy chốc đã thay đổi.

Lương Gia Ý ngồi ở một bên thực sự cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi chóng mặt này, bởi vì có quan hệ với nhà họ Tần nên coi như cô ta cũng có chút quen thuộc với đám công tử thế gia này, ngoài miệng bọn họ đều coi cô ta là em gái mà bảo vệ nhưng thật ra thái độ lại rất lạnh nhạt, kiếp trước sau khi nói rõ thân phận thì có không ít thiên kim tiểu thư bắt tay với Chu Nặc ức hiếp cô ta, mà với thân phận vốn có của mình thì đáng lẽ cô ta đã được hưởng sự giáo dục như vậy từ lâu rồi!- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Lương Gia Ý được sống lại nên tuổi tâm lý lớn hơn tuổi sinh lý rất nhiều, đã sớm học được cách che giấu cảm xúc thật, duy chỉ có đối mặt với Chu Nặc là rất khó kiềm chế được, ngồi bên cạnh Đỗ Hạo Vũ lạnh lùng thản nhiên mà không nói lời nào, sau đó lấy cớ đi làm điểm tâm ngọt cho mọi người rồi rời khỏi bữa tiệc nhỏ náo nhiệt.

“Nặc Nặc, chúng ta kết bạn Wechat đi, anh có chút vấn đề về học thuật muốn thảo luận với em một chút,…” Các phú nhị đại rất ân cần kết bạn Wechat với Chu Nặc, bọn họ cũng không xem Chu Nặc như mấy cô chân dài mà săn đón, tiếp xúc nhiều với con ngoan có thể giảm bớt khả năng bị phụ huynh mắng, hơn nữa nói không chừng sau này Chu Nặc còn có thể là đối tượng kết hôn của bọn họ nữa nên làm thân trước cũng không thiệt gì.

Tần Thư Hàn ngồi một bên kiểm định, nghiêm cấm những người không đáng tin trêu chọc bắt nạt em gái nhà mình!

Đỗ Hạo Vũ đứng một bên nhìn cũng vô thức cười rộ lên, Chu Nặc tìm cơ hội gọi anh ta sang một góc rồi hỏi chuyện: “Anh, có phải trong nhà đã nói gì với Lương tiểu thư không, em luôn cảm thấy cô ấy có thành kiến với em?”

Những lời này rất giống như đang châm ngòi ly gián nên Chu Nặc rất cẩn thận để mình không vô tình đi vào con đường nữ phụ độc ác nữa…

“Có thể là có chút hiểu lầm, nhưng em đừng lo, anh đã giải thích với cô ấy rồi.” Đỗ Hạo Vũ biết cô có lòng tốt.

Chu Nặc suy nghĩ một chút, lại thân thiện nhắc nhở: “Anh, hình như dì không hài lòng với Lương tiểu thư lắm, có khả năng dì ấy sẽ tìm cô ấy nói chuyện đấy.”

“Được, anh biết rồi, cám ơn em nhé Nặc Nặc.” Đỗ Hạo Vũ tràn ngập lòng tin: “Anh và Nhất Nhất đều nghiêm túc với đoạn tình cảm này nên Nặc Nặc à, em yên tâm, chờ bọn anh ở bên nhau, anh trai nhất định sẽ lì xì cho em!” ( truyện trên app T𝕪T )

Chu Nặc cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng nhanh chóng gật đầu cười nói: “Được, anh, em nhớ rồi đấy!”

“Yên tâm đi, chắc chắn anh sẽ không nuốt lời!”

Lúc Lương Gia Ý bưng cà phê tới là đã thấy Chu Nặc và Đỗ Hạo Vũ đi từ bên ngoài vào, nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ, rất dễ để đoán ra được hai người nói cái gì, cô ta còn nhớ rõ kiếp trước Chu Nặc đến cảnh cáo cô ta không nên mưu toan tiến vào vòng tròn xã hội thượng lưu của bọn họ.

Cô ta đặt cà phê trước mặt Chu Nặc, một ngụm Chu Nặc cũng không uống bởi vì cô chỉ thích ngửi vị đắng của cà phê chứ không thích nuốt xuống cổ họng, nhưng trong mắt Lương Gia Ý, không hiểu sao lại trùng với cảnh tượng kiếp trước, kiếp trước cô ta rất cẩn thận với Chu Nặc, cà phê đưa lên là được pha chế tỉ mỉ, Chu Nặc cũng giống như bây giờ, một ngụm cũng không uống, ghét bỏ cà phê trong quán cà phê của cô ta nên uống không vào.

“Cô Chu, sao cô không uống cà phê, cô không hài lòng sao?” Lương Gia Ý tức giận trong lòng nên lời nói ra khỏi miệng cũng vô thức mà trở nên khó nghe, cảm xúc năm đó thật khó mà buông bỏ được, cô ta cho rằng mình đã quên, nhưng một lần nữa cảnh tượng này lặp lại, cô ta vẫn phát hiện căn bản không có cách nào quên được!

Chu Nặc tỏ vẻ không hiểu: “Tôi chỉ thích ngửi mùi cà phê thôi, không thích uống cà phê, hơn nữa buổi tối tôi dễ mất ngủ, ngại quá, vừa rồi không nói rõ với cô.”

“Vậy thôi đừng uống, con gái đều thích chưng diện mà, mắt thâm quầng thì không tốt.” Tần Thư Hàn thuận miệng nói đỡ.

Lương Gia Ý cắn môi mềm, cơn đau nhói nhắc nhở cô ta phải lý trí, tuyệt đối không thể mất kiểm soát trong những trường hợp như này, sau khi điều chỉnh hồi lâu mới mỉm cười một cái, những người còn lại cũng không nói chuyện thay cô, giống như không nhìn thấy gì hết vậy.

Chu Nặc nhìn rõ sự phẫn nộ của cô ta, bỗng nhiên cảm thấy rất kì lạ, nếu cô đoán không sai thì hình như vừa rồi Lương Gia Ý đang khiêu khích cô sao? Nhưng trong nguyên tác tích cách của cô ta không giống vậy, trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ, lẽ nào Lương Gia Ý cũng sống lại hay xuyên qua à?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện là đã không thể ngăn lại, Chu Nặc không có nhiều ký ức về nữ chính trong nguyên tác lắm, cô mới gặp Lương Gia Ý có vài lần ít ỏi, lần đầu tiên gặp nhau tại phòng bệnh của Đỗ Chấn Quốc là đối phương đã có ác ý với cô rồi, chẳng lẽ đối phương cũng xuyên qua giống cô sao?

Nếu như đối phương cũng xuyên sách rồi còn ghét cô đến từng chi tiết như vậy, chẳng lẽ nguyên tác của đối phương chính là bản hoàn chỉnh còn của cô chỉ là những mảnh vỡ vụn vặt thôi sao?

Chu Nặc lặng lẽ quan sát động tác của Lương Gia Ý, nghệ thuật tạo hình cà phê cũng rất thật, lúc chuyên tâm làm việc rất hấp dẫn ánh mắt người khác, ứng với câu nói người phụ nữ nghiêm túc là đẹp nhất, thấy thế nào cũng giống như Lương Gia Ý, cô lại nhớ tới lời Đỗ Hạo Vũ vừa nói, bọn họ vô cùng nghiêm túc với đoạn tình cảm này.

Cuối cùng cô cũng biết cảm giác kỳ lạ vừa rồi từ đâu ra rồi, trong nguyên tác lúc này nam nữ chính vừa mới bắt đầu yêu đương, đang ở giai đoạn non nớt, thường xuyên xảy ra cãi vã và hiểu lầm, tính cách của Đỗ Hạo Vũ lúc ấy cũng không đủ để nói lời nghiêm túc với tình cảm này, nhưng giờ đây họ đã hòa hợp với nhau một cách rất thuần thục, như thể có một giáo viên hướng dẫn họ vậy.

Lương Gia Ý sống lại? Lương Gia Ý sống lại!

Sau khi Chu Nặc xác nhận thông tin này, lại nhìn cái cách Lương Gia Ý cố tình chống đối cô là hiểu ra ngay, trong nguyên tác nam nữ chính ngược luyến tình thâm hoàn toàn là do nữ phụ độc ác nên Lương Gia Ý hận cô có thể nói là đến tận xương tủy.

Nghĩ như vậy nên Chu Nặc thậm chí còn không dám ăn điểm tâm và đồ uống mà Lương Gia Ý mang tới, cô rất sợ, sợ có cái gì lạ ở bên trong, nhưng mà với phẩm chất của nữ chính hẳn là sẽ không làm ra chuyện hạ tiện như vậy đâu nhỉ.

Chu Nặc chỉ ngóng cho mau chóng kết thúc buổi tụ hội nhỏ này thôi, cô tình nguyện trở lại nhà họ Tần ứng phó với hai vợ chồng kia hơn.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play