Diệp Đường đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ăn tát.
Không ngờ cơn giận của Tần Thiệu Sùng bỗng biến đâu mất, anh chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Mấy năm nay, Đường Đường tiến bộ nhiều thật đấy.”
Bỗng dưng cua gắt như thế, Diệp Đường tuy sợ sệt nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Đúng thế, mặt nào em cũng tiến bộ hết.”
“Hôm nay anh rất mệt nên không muốn tranh cãi với em.” Tần Thiệu Sùng khom lưng, chống tay xuống mép giường, tóc mái xòa xuống che khuất khuôn mặt, chỉ loáng thoáng thấy mỗi sống mũi thẳng. Bớt đi cảm giác trịnh thượng, thêm vào vài phần mệt mỏi: “Em có biết bây giờ em nặng lắm không? Đêm qua anh bế em lên lầu 6, rồi lại bế xuống đưa đi viện. Eo muốn gãy đôi, hơn nữa cả đêm không ngủ. Em đối xử với ân nhân cứu mạng thế à?”
Tối qua, lúc Diệp Đường về đến nhà đã khuya, sau đó ngủ đến nửa đêm thì tỉnh vì đau dạ dày, mà lúc đó Tần Thiệu Sùng vẫn ở nhà cô.
Sau khi anh đưa cô tới bệnh viện chắc còn bận rộn một phen, có lẽ chưa kịp nghỉ ngơi thật…
Thấy Tần Thiệu Sùng lộ vẻ uể oải, Diệp Đường không cầm lòng nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT