So với cánh chị em phụ nữ nói chung, tửu lượng của Diệp Đường không tồi chút nào. Cô có thể uống hết 4 xị rượu trắng 42 độ cồn mà đầu óc vẫn tỉnh táo nhớ đường về nhà, hơn nữa còn đảm bảo không kẹt gót giày cao gót xuống sàn gạch, cũng sẽ không nôn đầy người, say túy lúy phát điên ngoài lề đường.
Đây là kỹ năng cần thiết của một nhân viên Sales.
Cũng là lý do hôm nay Châu Quảng Hữu dẫn cô theo dự tiệc.
Lúc này, Châu Quảng Hữu đang cung kính tiếp đón vị khách quý khoan thai tới muộn.
Lão chưa ngấm rượu mà mặt đã đỏ au cứ như thấy cảm kích quá đỗi vì chịu ơn trời bể của vị khách mới tới.
Từ quy mô bữa tiệc hôm nay cũng nhìn ra vị khách cần tiếp đón là khách sộp, rõ ràng đã vượt quá tiêu chuẩn tiếp đãi nhất quán của ông chủ Châu Quảng Hữu.
Diệp Đường ngoan ngoãn đi theo làm bình hoa đứng cạnh Châu Quảng Hữu, nhưng không nhìn thẳng vào vị khách quý kia, luôn dán mắt vào quầy bày rượu của tiệc.
Ông chủ không chịu đổ máu thì cấp dưới đành bỏ mạng vậy.
Cô thầm buồn bực vì trước đó quên uống hộp sữa dằn bụng, đành cầu nguyện vị "khách sộp" hôm nay đang phải uống Cephalosporin(*).
(*) Tên một loại thuốc kháng sinh, trong quá trình dùng thuốc phải kiêng rượu.
"Khách sộp" là một Hoa kiều có quốc tịch Mỹ, tuy không dùng Cephalosporin nhưng vì có lối sống Tây hoá nên đã từ chối loại rượu đế trứ danh mà Châu Quảng Hữu mời mọc, hơn nữa còn nói thẳng là mình không thích văn hóa chén thù chén tạc(**) và mời rượu chúc tụng của Trung Quốc, thẳng đến nỗi khiến người ta muối mặt.
(**) Chén thù chén tạc: là kiểu tiếp rượu nhau “có qua có lại” trong các cuộc ăn uống vui vẻ, thân mật.
Diệp Đường không biết nên thấy may mắn vì mình không cần nốc rượu như ước nguyện hay nên lo lắng vì thấy khách hàng khó chiều nữa.
May mà sau đó, Diệp Đường phát hiện vị "khách sộp" này thực sự là một người nho nhã lịch thiệp và ôn hòa dễ chịu.
Châu Quảng Hữu gọi anh ta là "sếp Tần” bằng giọng ngọt xớt, xin anh chiếu cố chuyện làm ăn của mình, sếp Tần cũng không lập lờ nước đôi mà khẽ cười đáp: “Tất nhiên rồi."
Diệp Đường dán mắt vào phần cúc áo sơ mi trắng của anh, nơi đó có rãnh ngực do hai bầu cơ vạm vỡ tạo thành.
Sếp Tần bất thình lình nhìn sang Diệp Đường hỏi: "Cô Diệp thích Messi hay C.Ronaldo hơn?"
Diệp Đường thoáng sững người, không ngờ mới lơ đễnh một chút mà đã bị bắt thóp, cũng không ngờ anh lại mở miệng nói chuyện với cô.
Cô lờ mờ nhớ vừa rồi trong bữa tiệc, mọi người đang trò chuyện về chủ đề nóng nhất dạo gần đây World Cup. Hình như cánh đàn ông đều nghĩ phụ nữ rất ngu bóng đá, bởi thế nên Diệp Đường mới giở thói khôn vặt mà thừa dịp ấy để chểnh mảng.
Cô thu mắt lại, tính nói gì đó nhưng bất chợt không biết phải nói gì.
Hơn nữa, hình như vì mới uống một ly vang đỏ mà cô bắt đầu thấy choáng váng như say rượu, chuyện này rõ lạ.
Người hỏi có vẻ đã nhận ra sẽ không nhận được câu trả lời ngay, chẳng đợi Diệp Đường nói đã bồi thêm: "Tôi đoán là cô Diệp thích Messi hơn."
Câu này đã cho Diệp Đường chút thời gian bình tĩnh lại, cô hỏi: "Sao anh lại đoán vậy?"
Sếp Tần nói: "Hình như những cô gái xinh đẹp đều thích Messi vì anh ta rất chung tình."
Diệp Đường cười: "Thật ra em thích C.Ronaldo hơn."
"Sao?"
Nụ cười trên môi Diệp Đường càng tươi hơn, vẻ bối rối ban nãy đã biến mất, "C.Ronaldo cao hơn đô con hơn hẳn mà nhỉ? Chiều cao có liên quan mật thiết tới kích cỡ thứ kia. Sếp Tần cũng cao to vạm vỡ nên chắc phải hiểu rõ nhất chứ."
Hễ con gái xinh đẹp mảnh mai nói bậy trên bàn tiệc thường sẽ đem lại hiệu quả bất ngờ.
Châu Quảng Hữu đã dạy cô như thế, theo Diệp Đường hiểu thì chắc người ta thấy chuyện này đáng yêu vì ngược đời.
Diệp Đường thấy sếp Tần phía đối diện đanh mặt lại ngay, tuy chỉ hai ba giây.
Sau hai ba giây, anh lại quay về vẻ điềm nhiên cố hữu, như vừa mới nghe một mấy chuyện cười bậy chẳng mấy hay ho mà dửng dưng buông một câu: "Cô Diệp hài hước thật."
Thái độ này khiến Châu Quảng Hữu thấy bất an, bình thường đàn ông gặp Diệp Đường đâu thờ ơ thế.
Lão vốn mong hôm nay có thể dùng Diệp Đường để bắt lấy Tần Thiệu Sùng kiêu ngạo khó nắm bắt.
Song Diệp Đường lại thầm cảm kích sếp Tần đã không đáp rằng: "Đáng lẽ cô nên thích LeBron James(**)."
(***) Một vận động viên cao hơn 2m.
Sau khi chủ đề liên quan đến Messi và C.Ronaldo kết thúc, Tần Thiệu Sùng không nói gì với Diệp Đường nữa mà cô cũng không cố góp giọng vào bất cứ chủ đề nào anh nói.
Châu Quảng Hữu liên tục nháy mắt với Diệp Đường, ý bảo cô chủ động lấy lòng Tần Thiệu Sung nhưng cô toàn lờ lão đi.
Cô lẳng lặng ngồi đó uống thêm hai ly vang đỏ, song càng uống lại càng tỉnh. Nhìn đi, quả nhiên cô đâu dễ say thế.
Châu Quảng Hữu cực kỳ bất mãn về biểu hiện khác thường của Diệp Đường hôm nay, dặn lòng bao giờ Tần Thiệu Sùng đi là phải tính sổ ngay với cô.
Nhưng mọi sự lại đột nhiên chuyển cơ.
Ăn xong, ở trước mặt mọi người, Tần Thiệu Sùng hỏi Châu Quảng Hữu, "Sếp Châu này, liệu tôi có thể đưa cô Diệp về nhà không? Hình như chúng tôi chung đường."
Chung đường... á?
Từ đầu chí cuối, Diệp Đường không hề nói cô ở đâu, hoặc muốn đi đâu.
Châu Quảng Hữu vừa mừng vừa sợ, xem ra đã mất cô rồi!
Nhưng mà... Lão nghiêng đầu nhìn Diệp Đường, dùng ánh mắt dò hỏi ý cô.
Diệp Đường là một viên tướng mạnh dưới trướng Châu Quảng Hữu, đã làm Sales xuất khẩu bốn năm theo đúng ngành học, có năng lực có kinh nghiệm, và điều đáng quý nhất là cô có ngoại hình rất sáng, lại không hề sợ tiếp rượu, hầu như không có khách nam nào là cô không trị được, nhưng suy nghĩ về phương diện kia lại không được thoáng cho lắm...
Châu Quảng Hữu chưa kịp nghĩ xem nên nói sao để Diệp Đường chịu nể mặt mình thì cô đã cất lời trước: "Chú Châu, thế thì hôm nay cháu đành nhờ sếp Tần đưa cháu về ạ."
Dọc đường, Tần Thiệu Sùng chẳng nói gì, mà Diệp Đường cũng không hỏi gì. Cô không biết tài xế làm sao mà biết phải đưa họ đi đâu khi ai nấy đều lặng thinh như vậy.
Lúc xe dừng trước cửa một khách sạn năm sao, Diệp Đường nhếch môi cười.
Một gã đàn ông nắm rõ luật chơi như Sếp Tần rành nhất là chiêu đưa nữ nhân viên Sales của công ty đối tác lên giường... À không, anh đâu cần dùng chiêu trò gì, chỉ cần nhắc khéo rằng "Tôi cho em cơ hội" là sẽ có người trèo lên người anh ngay ấy chứ.
Vậy nên tài xế cũng hiểu mười mươi.
Rốt cuộc Diệp Đường cũng liếc mắt nhìn Tần Thiệu Sùng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng anh trong ngày hôm nay.
Một gã đàn ông đẹp trai đến lóa mắt, diện trang phục phẳng phiu không một nếp nhăn, mỗi sợi tóc đều nằm ngay ngắn, được chải chuốt rất tỉ mỉ. Nếp nhăn mờ ở đuôi mắt thấp thoáng nét cười dịu dàng mà hờ hững, nếu không trải đời đủ nhiều thì sẽ không có được, và ngón áp út trống không.
Điểm cuối, cô đã để ý từ lâu.
Diệp Đường phá vỡ bầu không khí thinh lặng bằng một câu hỏi: "Xin hỏi năm nay anh Tần bao tuổi rồi ạ?"
Tần Thiệu Sùng lẳng lặng nhìn cô giây lát, trầm giọng đáp: "37."
Diệp Đường nhìn chằm chằm Tần Thiệu Sùng: "Năm nay em 26 rồi."
"Thoạt trông cứ tưởng cô Diệp mới 21-22 thôi."
"Anh không chê là được."
Vừa bước vào phòng Suite khách sạn, Diệp Đường vào phòng tắm ngay.
Dùng biểu hiện thành thạo để đè nén cõi lòng rối rắm.
Ra khỏi phòng tắm, Diệp Đường đi vào phòng ngủ.
Tần Thiệu Sùng đã thay đồ ngủ, đang ung dung ngồi trên sô pha đọc sách, hai chân bắt tréo khoe trọn phần gân Achilles duyên dáng.
Anh ngẩng đầu, nhìn châu thân trần ͙truồng của cô, nhíu mày hỏi: "Cô Diệp gấp gáp thế cơ à?"
Diệp Đường tỉnh bơ gật đầu, "Em muốn về sớm, bao giờ làm xong mong sếp Tần bảo tài xế đưa em về nhé."
Tần Thiệu Sùng đứng dậy, cầm chiếc chăn lụa trên giường khoác cho Diệp Đường, "Người cô Diệp hãy còn ướt, máy lạnh mở lớn, cẩn thận cảm đấy. Nếu tối nay cô Diệp có việc thì cứ về trước đi. Tôi lớn tuổi rồi, hứng khởi không phải như đám trai tráng nói đến là đến ngay được, sợ là không thể lẹ làng theo ý cô Diệp muốn."
Diệp Đường thoáng bực bội kéo chăn xuống, sấn tới trước mặt Tần Thiệu Sùng. Cơ thể anh thành thật hơn miệng lưỡi nhiều, nơi ấy đâu giống như không có hứng.
Diệp Đường luồn bàn tay không thành thật vào mò tới mò lui trong áo anh, rồi tiện đà dán cả người lên.
Tần Thiệu Sùng hít hà một hơi nhỏ đến không nghe thấy, túm lấy tay cô, vẫn nói bằng giọng không vui không giận, không nhanh không chậm: "Mấy năm không gặp, Đường Đường đã thành tay lão luyện rồi."
"Ừm, bốn năm. Em đâu thể nào không già đi được."