Xuyên thư: Nguời hầu đều là đại lão tương lai phải làm như thế nào?

Chương 2. Thế thân


11 tháng


Túc Nguyên đổi phòng ngủ.

Ở trong phòng ngủ suýt chút nữa xảy ra xơ sát với Nguyên Mặc, Túc Nguyên không tài nào ngủ được và mang bóng tâm lý về đêm.

Cho dù có ngủ được, chắc chắn cậu cũng sẽ gặp ác mộng, mơ thấy mình thất bại trong một nhiệm vụ nào đó và chết một cách bi thảm, hoặc về việc Nguyên Mặc bị gãy tay chân và máu bắn tung tóe cách đó ba thước.

Ở một căn phòng ngủ mới khác, Túc Nguyên phải rất lâu mới ngủ được.

Sáng hôm sau, Túc Nguyên được quanh não đánh thức, ngơ ngác mở mắt.

Cậu vươn tay ra khỏi chăn và đưa cổ tay lên ngang mắt.

Ánh nắng sớm mai xuyên qua rèm cửa chiếu lên cổ tay thanh tú, làn da trắng nõn gần như trong suốt, dấu vết Nguyên Mặc nắm chặt và cơn đau để lại hôm qua đều biến mất không dấu vết.

Đêm qua trước khi đi ngủ, Túc Nguyên đã bôi thuốc lên cổ tay, thuốc mỡ có tác dụng vo cùng ghê gớm, những vết bầm tím gớm ghiếc đó dường như chưa từng tồn tại.

Túc Nguyên ngồi dậy, cầm quang não trên bàn đầu giường đeo lại vào cổ tay.

Cửa bị gõ hai lần, Túc Nguyên nói: "Vào đi."

Một thanh niên thuần khiết đáng yêu mặc trang phục người hầu bước vào, cúi đầu chào Túc Nguyên và nói: "Chủ nhân, hôm nay Lan Ngọc sẽ hầu hạ ngài."

Trước khi Nguyên Mặc xuất hiện, người hầu của Túc Nguyên là Lan Ngọc.

Lan Ngọc lúc bấy giờ rất nổi tiếng, tên cũng là do Túc Nguyên đặt cho.

Đặt tên cho người hầu là hành động thể hiện sự tin tưởng, yêu mến của chủ nhân.

Sau khi Túc Nguyên mua Nguyên Mặc từ tay người buôn nô lệ, cậu trực tiếp chỉ định hắn làm người hầu riêng cho mình, Lan Ngọc ban đầu đương nhiên được thay thế và phụ trách các công việc khác trong trang viên. Hiện tại, Nguyên Mặc đang ở trong phòng tạm giam, không thể hầu hạ Túc Nguyên, nên công việc lại về với Lan Ngọc.

Túc Nguyên xỏ dép vào, Lan Ngọc đi tới đưa tay cởi thắt lưng bộ đồ ngủ của cậu, Túc Nguyên ngạc nhiên tránh sang một bên: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Lan Ngọc cắn môi nói: “Thần thay quần áo cho ngài.”

Túc Nguyên liền nói: “Ta sẽ tự mình làm.”

Hôm qua Nguyên Mặc phải thay quần áo cho cậu vì nhiệm vụ, nhưng hôm nay không có nhiệm vụ nào mà hệ thống giao, nên đương nhiên người khác không thể làm được việc đó.

Lan Ngọc sửng sốt: “Sao thần có thể để ngài tự làm được? Quản gia sẽ mắng thần mất!”

“Không, lát nữa ta sẽ nói chuyện lại với quản gia.” Túc Nguyên nói.

Lan Ngọc bất đắc dĩ chỉ có thể làm theo mệnh lệnh.

Túc Nguyên thay xong quần áo, đứng trước gương, nhìn bóng dáng quen thuộc trong gương.

Nguyên chủ dung mạo giống hệt với cậu trước khi xuyên qua đây, khó trách hệ thống nói mức độ phù hợp của cậu là 100%.

Khi cậu ra khỏi phòng thay đồ, Lan Ngọc đã không còn ở trong phòng ngủ nữa, Túc Nguyên khá yên tâm, Lan Ngọc có hiểu rằng gã không cần phải đích thân phục vụ cậu mà tự mình đi làm việc khác không? Gia đình quý tộc thực sự giỏi trong việc quan sát những gì họ nói.

Nghĩ đến đây, Túc Nguyên mở cửa phòng tắm, không ngờ nhìn thấy Lan Ngọc ở bên trong.

"Tại sao nguơi ở đây?"

Lan Ngọc càng cảm thấy tủi thân: "Thần giúp ngài tắm rửa.”

Kem đánh răng đã được vắt sẵn, chiếc cốc trong tay Lan Ngọc chứa nước súc miệng ở nhiệt độ thích hợp, nhìn thái độ của cậu còn muốn tự tay đánh răng? Túc Nguyên bày tỏ lòng biết ơn và yêu cầu Lan Ngọc rời đi. vì lý do tương tự như trước đây.

Đứng ngoài cửa phòng tắm, Lan Ngọc cắn môi dưới đến mức trắng bệch.

Thiếu gia ngay cả sự phục vụ của gã cũng không nhận, thà tự mình làm, chẳng lẽ hoàn toàn không còn thích gã nữa sao?

Tất cả đều là do Nguyên Mặc lấy đi ân tình của thiếu gia.

Người hầu trong phủ tiếp tục chuyển những món quà sinh nhật mà Túc Nguyên đã nhận được vào phòng cho cậu, Túc Nguyên từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy dưới đất một núi quà tặng tinh xảo, đây là món mà nguyên chủ ban đầu đặt hôm qua, đành phải làm vậy. Tự mình mở quà ra, có một món quà được đặt riêng trên bàn, Túc Nguyên đi tới nhìn xem, trên đó viết tên Mạc Tư Vũ.

Mạc Tư Vũ là Nhị Hoàng Tử của đế quốc, là người yêu của nguyên chủ.

Vì quá xuất sắc, vượt trội hơn hẳn so với các hoàng tử khác nên chắc chắn hắn là Hoàng đế tiếp theo trong lòng mọi người.

Ngoại hình của Nguyên Mặc có phần giống với Mạc Tư Vũ, nguyên chủ đặc biệt yêu thích hắn.

Nói cách khác, Nguyên Mặc đã được nguyên chủ mua lại để thay thế.

Tên Nguyên Mặc cũng là tên của Túc Nguyên và Mạc Tư Vũ, mỗi người lấy một chữ, đơn giản là lòng của Tư Mã Chiêu.

Trên thực tế, cha của Nguyên Mặc và Mạc Tư Vũ đều là Hoàng đế ngày nay, họ là anh em cùng cha khác mẹ, tất nhiên về ngoại hình cũng có nét tương đồng.

Túc Nguyên không thể làm hỏng hướng đi của cốt truyện chứ đừng nói đến việc tiết lộ rằng Nguyên Mặc là một hoàng tử bị đầy ải.

Đợi đến hoàng thất và Nguyên Mặc tự mình tìm hiểu ra mà thôi.

Còn việc Nguyên Mặc là người thế chỗ của Mạc Tư Vũ thì cũng không quan trọng lắm.

Hắn là người thay thế trong mắt Túc Nguyên, Nguyên Mặc cũng không quan tâm chút nào.

Túc Nguyên mở quà của Mạc Tư Vũ, bên trong là một đôi khuy măng sét sang trọng, ở giữa khảm mực sapphire gợi nhớ đến màu sắc của biển sâu, cầm trên tay sẽ cảm nhận được sự tĩnh lặng của biển cả. Tinh thần dường như được thanh lọc, Túc Nguyên không khỏi nhắm mắt lại.

Đây là những giọt nước mắt của Nhân Ngư.

Túc Nguyên chợt mở mắt.

Ai cũng biết nước mắt của Nhân Ngư sẽ hóa thành ngọc trai, nhưng ít người biết rằng nước mắt của một số nhỏ Nhân Ngư đặc biệt sẽ hóa thành ngọc quý.

Món quà của Mạc Tư Vũ không hề cẩu thả.

Cốt truyện: Chúa Trung Nguyên rất thích chiếc khuy măng sét này và thường xuyên đeo nó.

Tuy nhiên, chiếc áo sơ mi ngắn tay mà Túc Nguyên mặc hôm nay không thích hợp để đeo khuy măng sét nên tạm thời cậu cất vào trong ngăn kéo có khóa vân tay.

Túc Nguyên cởi dép, giẫm lên tấm thảm lông mềm mại đắt đỏ trên sàn rồi khoanh chân ngồi xuống mở những món quà khác.

Rất nhanh, cậu đã tháo dỡ một mẫu đồng hồ cơ kiểu cổ điển mới nhất, giá thị trường của chiếc đồng hồ này cao tới mấy triệu tinh tệ, không có nơi nào khác bán nó cả.

Túc Nguyên không có sở thích sưu tập đồng hồ đắt tiền, cổ tay trái của cậu luôn bị quang não chiếm giữ, không thể nào đeo đồng hồ khác, nếu trên tay phải có thêm một chiếc đồng hồ nữa thì thật là kỳ lạ.

Lan Ngọc đứng sau lưng Túc Nguyên cau mày, sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào, Túc Nguyên nhớ tới vẻ mặt phiền não của Lan Ngọc khi bị cậu từ chối phục vụ trước đó nên đặt chiếc đồng hồ vào trong lòng bang tay rồi nói: "Đưa tay của ngươi qua đây."

     "Giao --"

Lan Ngọc trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, gã đắc ý không khỏi lặp lại: “Là ngài muốn đưa nó cho thần?”

Túc Nguyên gật đầu.

Lan Ngọc gần như khóc vì sung sướng và run rẩy nhận lấy món quà.

Túc Nguyên tiếp tục tháo ra, tay cậu đau nhức mà không hề hay biết.

Tương tự như nguyên chủ, cậu cũng thích mở chuyển phát nhanh hoặc quà tặng, điểm khác biệt là cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mệt mỏi khi mở chúng như thế này.

Túc Nguyên lắc cái tay đau nhức của mình nói: “Để quản gia tháo dỡ những thứ còn lại, cất vào kho.”

Nhiều người hầu bước vào và bận rộn mang quà đi.

Túc Nguyên hỏi: “Cha có nhà không?”

Lan Ngọc cung kính đáp: “Không ạ, công tước sáng sớm đã ra ngoài.”

Cha của Túc Nguyên là công tước, bận rộn công việc và thường xuyên vắng nhà là điều dễ hiểu.

Thật tốt khi không phải lo lắng về việc đối phó với cha của nguyên chủ.

Túc Nguyên xỏ giày rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Lan Ngọc vội vàng đi theo hỏi: “Tiếp theo ngài định làm gì?”

Túc Nguyên cười: "Tập thể dục buổi sáng."

Trước khi xuyên qua đây, Túc Nguyên mắc căn bệnh tim bẩm sinh.

Cha mẹ cậu biết cuộc đời cậu ngắn ngủi, cậu có thể ra đi bất cứ lúc nào nên đã sinh cho cậu một đứa em trai và dành phần lớn tình cảm cho cậu em út, gia đình cố tình không dành quá nhiều tình cảm cho Túc Nguyên. sợ một ngày nào đó mình sẽ ra đi  gây tổn thương cho gia đình, Túc Nguyên hiểu được điều này và cũng rời xa họ.

Sau khi cậu qua đời, người thân của cậu chắc chắn sẽ đau buồn nhưng họ cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng tảng đá vụn đã rơi xuống, Túc Nguyên không cần lo lắng, cậu chỉ cần trân trọng cuộc sống mới của mình lần này nữa là đuợc rồi.

Túc Nguyên từng khao khát được vận động và đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời.

Khi ngày đó đến, cậu sẽ thực sự cảm nhận được một cảm giác hạnh phúc chân thật nhất.

Tuy nhiên, cơ thể này thật sự rất mỏng manh và không khá hơn Túc Nguyên trước khi xuyên qua là bao, một lúc sau, Túc Nguyên mệt đến mức choáng váng và phải ngồi trên ghế để nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi xong, Túc Nguyên không thể nghỉ ngơi được nữa đã đến sân bắn.

Bắn súng là nguyên chủ có ít kỹ năng nhất một trong số thứ khác, cậu muốn thử một lần.

Để tránh vô tình làm bị thương người khác khi còn là một tay gà mờ, Túc Nguyên đã dùng đạn giả.

Cậu cầm tay cầm súng, nhắm vào mục tiêu mười mét trước mặt rồi bóp cò.

Có tiếng súng nổ nhưng bề mặt mục tiêu vẫn sạch sẽ, không có gì trên đó.

Không có gì ngạc nhiên khi cậu bắn trượt mục tiêu.

Túc Nguyên nỗ lực huy động những kinh nghiệm tích trữ trong cơ thể và trí óc để không ngừng cố gắng.

Lần này, viên đạn sượt qua mép mục tiêu dài mười mét, để lại một chút sơn đỏ trên đó.

Sau vô số đường bắn, cuối cùng sơn đỏ cũng bắn trúng mục tiêu.

Trước đó, mục tiêu đã bị phủ sơn đỏ do đạn giả, tất cả dấu vết do Túc Nguyên toan tính để lại.

Sự tập trung tiếp tục của cậu thả lỏng và Túc Nguyên hít một hơi.

Độ giật của súng tiêu chuẩn của Đế quốc nhỏ đến mức không đáng kể, tay cầm súng cũng không có cảm giác khó chịu.

Lan Ngọc ở cách đó không xa lập tức nói: “Thật tuyệt vời!”

Túc Nguyên hơi đỏ mặt.

Phải hơn chục lần mới bắn trúng mục tiêu, đây là một kết quả khủng khiếp đối với nguyên chủ không có học thức và không có tay nghề, Lan Ngọc có thể tự hào về điều đó thật đáng xấu hổ.

“Cũng muộn rồi, chúng ta đi ăn sáng thôi.” Túc Nguyên vội vàng rời đi.

Chiếc bàn dài trong nhà hàng trang viên được bày biện một bữa sáng thịnh soạn.

Nguyên chủ không thích bị theo dõi khi ăn nên nhà hàng vắng người ngoại trừ Lan Ngọc, Túc Nguyên cảm thấy mình đã nấu bữa sáng quá nhiều, sau này sẽ phải yêu cầu đầu bếp nấu ít hơn. Hiện tại trên bàn bày đầy những bữa sáng rực rỡ đầy màu sắc thơm ngon, cậu có thể ăn bốn phần hay một phần cũng được, phần còn lại sẽ vứt đi.

Lãng phí đến đáng xấu hổ, Túc Nguyên vẫy tay với Lan Ngọc: “Cùng ngồi ăn đi.”

“Làm sao có thể?” Lan Ngọc không còn hãnh diện nữa mà sợ hãi, “Một người hèn mọn như thần sao có tư cách ăn sáng với ngài?”

Túc Nguyên nói thẳng: “Ngồi đi.”

Lan Ngọc không dám trái mệnh lệnh lần 2 của cậu nên kéo một chiếc ghế trước bàn ăn chỉ ngồi ở một góc ghế, để lúc nào cũng có thể đứng dậy và tránh xa khu vực này. mà gã không nên tham gia vào.

Túc Nguyên hơi đau khổ, Lan Ngọc dễ dàng bị cậu hù dọa, giống như một con thỏ sợ hãi.

“Muốn ăn gì thì ăn đi.” Túc Nguyên hạ giọng.

Lan Ngọc ban đầu không biết để tay vào đâu, toàn thân cứng ngắc, nhai rất chậm, có thể ăn một cái bánh bao sữa nửa ngày, dần dần gã nhận ra thiếu gia thật sự không làm vẻ mặt gì, gã không còn như trước nữa, nếu như mọi ngày đang ăn uống bình thường, thiếu gia đột nhiên quay lưng lại với gã, bảo gã đi ra ngoài, họăc đổ cà phê nóng lên đầu gã, hoặc yêu cầu gã ăn tiếp mà không nhổ ra, thích thú nhìn cách gã bật khóc.

Lan Ngọc dần dần thả lỏng.

Cậu chủ hôm nay dịu dàng đến không ngờ, tặng gã những món quà đắt tiền và chiếu cố dùng bữa sáng với gã.

Cậu chủ đã bắt đầu ghét Nguyên Mặc và nhận ra gã giỏi đến mức nào?

Sẽ thật tốt nếu cứ như thế này.

Gã sẽ không như Nguyên Mặc, người không biết trân trọng.

Nguyên Mặc dám làm tổn thương thiếu gia cao quý, quá đáng, phải chết trong phòng tạm giam.

Lúc này, Túc Nguyên dùng đầu ngón tay gõ gõ khăn trải bàn, nghĩ: "Bữa sáng này ăn không hết, ngươi đi đưa cho Nguyên Mặc một ít đi."

Sự phấn khích và trí tưởng tượng được làm người hầu riêng của Túc Nguyên của Lan Ngọc bỗng bị dội một gáo nước lạnh vào người.

“Nguyên Mặc hại ngài, sao phải đưa cho hắn?” Lan Ngọc trầm giọng, cũng không nhận ra mình đang chất vấn chủ nhân: “Hắn không đáng để ngươi quan tâm!”

Nói như vậy, nguyên nhân Nguyên Mặc làm tổn thương người khác là vì nguyên chủ đã làm chuyện trái đạo đức.

Trong cốt truyện gốc, Nguyên Mặc chỉ nhận một cái tát nhưng ở đây Túc Nguyên lại cho hắn điện giật thêm, cậu cảm thấy có chút tiếc nuối.

"Đi thôi." Túc Nguyên nói.

Lan Ngọc im lặng nghiến răng, kiềm chế cảm xúc, gói đồ sáng rồi đi về phòng tam giam.

    【Ding Dong--】

Nghe được giọng nói này, khiến Túc Nguyên nhăn mặt.

Nhiệm vụ lại đến rồi.

Cậu nhanh chóng ăn xong bữa sáng, dùng khăn ăn lau khóe miệng rồi nghe nội dung cốt truyện mới.

[Đêm qua ngươi tức giận vì sự ghê tởm của Nguyên Mặc, ngươi cứ nghĩ mãi không thể bỏ qua, vừa ăn sáng xong, nóng lòng muốn vào phòng giam xem Nguyên Mặc có phản ứng gì hay không, Lan Ngọc là cầm lửa bên cạnh, muốn báo thù Nguyên Mặc và cướp đi ân tình của gã——】

[Zila... Người ta phát hiện có sự khác biệt giữa thực tế và cốt truyện gốc, nhưng nó không ảnh hưởng đến sự phát triển của bối cảnh chính và đã được chỉnh sửa.]

[ Cậu nhờ Lan Ngọc giao đồ ăn cho Nguyên Mặc, lòng căm hận trong nội tâm của Lan Ngọc ngày càng mạnh mẽ, khi vào phòng tạm giam, gã đập nát bữa sáng xuống đất trước mặt Nguyên Mặc, còn vu khống rằng chính Nguyên Mặc đã ném mấy món đồ ăn cậu đưa cho hắn đi bữa sáng rồi, gã tháo roi treo trên tường chuẩn bị trừng phạt Nguyên Mặc, lúc này cậu vừa xuất hiện. 】

Túc Nguyên giật mình lau miệng.

[Xin hãy đến phòng giam để hoàn thành cốt truyện.]

Túc Nguyên ngu ngốc thật sự.

Lan Ngọc trước mặt cậu ngây thơ yếu đuối nhưng sau lưng cậu lại như thế này sao?

Túc Nguyên không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, vội vàng đi vào phòng tạm giam.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play