Xuyên thư: Nguời hầu đều là đại lão tương lai phải làm như thế nào?

Chương 1. Mất kiểm soát


10 tháng


Trong phòng ngủ sang trọng, tiếng nước trong phòng tắm róc rách chảy vang lên.

Tiếng nước bị tấm kính mờ cắt giảm hơn phân nửa, truyền ra bên ngoài phòng ngủ khiến sương mù trở nên mênh mông hơn, nhẹ nhàng gãi lên tai người nghe nhưng nó cũng khiến cho Túc Nguyên đứng ngồi không yên.

Qua tấm kính bị hơi nước làm cho có sương mờ kia, có thể mơ hồ nhìn thấy một cái bóng người lúc ẩn lúc hiện trong phòng tắm.

—— Có người đang tắm ở bên trong.

Hắn là người hầu hiện tại của Túc Nguyên, Hoàng đế tương lai của Đế quốc.

Một người ở trong phòng tắm, một người khác ngồi trên sô pha ở bên ngoài chờ đợi, đèn treo không bật, chỉ có đền ở đầu giường được bật sáng, mùi hương thoang thoảng, chiếc giường mềm mại rải đầy cánh hoa tươi, chăn gối được làm từ chất liệu cao cấp, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, tạo nên bầu không khí đầy ái muội.

Chờ Hoàng đế tương lai tắm rửa ra ngoài, sẽ làm rõ mọi chuyện sẽ xảy ra.

Túc Nguyên cầm tách trà trên bàn uống chút nước để làm nguôi đi cơn sốc.

Cậu không thể không thừa nhận rằng bản thân đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết.

Ngay từ đầu phát hiện quyển sách này, là khi Túc Nguyên đang lướt mạng, thấy có người đang chửi bới tên mình, hình như là có mối thâm cừu đại hận sâu sắc, đọc xong mới biết trong cuốn tiểu thuyết nào đó có một nhân vật phụ hung ác cùng tên với Túc Nguyên, độc giả nhắc tới cậu hầu như đều là mắng chửi.

Túc Nguyên nổi lên cơn tò mò về nội dung của cuốn sách này có thể khiến cho độc giả tức giận đến như vậy, vì thế cậu đã lên mạng tìm hiểu về nó.

Nhân vật chính của tiểu thuyết này tên là Hứa Hi Thanh, đi đến nơi nào cũng sẽ gặp rắc rối vì sắc đẹp, có người hâm mộ nhiều đếm không xuể, đa số là pháo hôi không hy vọng vươn lên đỉnh cao, có hy vọng nhất chính là ba vị đại lão đứng đầu toàn thiên hà, phân biệt là Hoàng đế của Đế quốc, Giáo Đình Giáo hoàng, Nhân ngư cai quản cả một vùng biển rộng lớn.

Ba vị này đều xinh đẹp nhưng lại rất khốn khổ, nhiều bất hạnh đều do Túc Nguyên mang đến.

Bởi vì khi còn trẻ, vì nhiều lý do khác nhau, họ đã làm người hầu cho Túc Nguyên.

Tốt lắm, tuy rằng các đại lão có một trái tim chân thành hướng về nhân vật chính, nhưng nhân vật chính cũng chưa bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ được phục vụ của ba đại lão mà lại để cho nam phụ độc ác tận hưởng? Trong sách Túc Nguyên còn trong tối ngoài sáng gây rắc rối cho nhân vật chính một cách công khai, khinh nhục thiếu niên trong lòng của những đại lão công, người đọc có thể không nghẹn khuất, có thể không trông ngóng hắn sớm chết đi sao?

Túc Nguyên tiếp tục xem, nhân vật này rồi cũng sẽ chết.

Vai trò chính của hắn là làm tăng thêm phần cẩu huyết cho cốt truyện, khi những kẻ tấn công trong bóng tối nhận được sự cứu rỗi từ Hứa Hi Thanh và bị Hứa Hi Thanh thu hút sâu sắc, thì hắn nghênh đón cái kết bi thảm mà mình đáng phải chịu.

Mặt sau cốt truyện, Túc Nguyên đọc phần bình luận để tìm hiểu thêm về âm mưu tiếp theo, vài năm sau, nhóm công đã đứng trên vị trí cao, vì theo đuổi Hứa Hi Thanh mà triển khai Tu La tràng, kích thích khiến cho độc giả phải hét lên. Túc Nguyên gác nó lại sang một bên, mấy tháng sau trở lại, muốn biết Hứa Hi Thanh cuối cùng lựa chọn ai, kết quả cuốn tiểu thuyết này là một cái bẫy, hố sâu đầy tiếng than khóc của độc giả. Sự lựa chọn của Hứa Hi Thanh đã trở thành một bí ẩn muôn thuở.

Túc Nguyên vứt vụ này qua đầu, không quan tâm đến nó nữa.

—— Trăm triệu lần không nghĩ tới, cậu sẽ có một ngày sau khi chết sẽ xuyên qua cuốn tiểu thuyết này và trở thành bia đỡ đạn hung ác có cùng tên cùng họ.

Biết rõ khắp nơi đều là hố, còn cần phải thành thật đi theo cốt truyện.

Bởi vì không đi theo cốt truyện cậu sẽ chết, hệ thống sẽ tìm một người khác đến và hoàn thành nhiệm vụ.

Túc Nguyên nhớ lại lời nói của hệ thống: "Nếu có thể, tôi hy vọng ký chủ phối hợp, và cậu cùng thân thể này có độ phù hợp cao tới 100%, là ứng cử viên phù hợp duy nhất để hoàn thành nó."

"Chờ ký chủ hoàn thành cốt truyện, hệ thống sẽ an bài cho cậu cái chết giả, cậu sẽ  được một thân phận mới, một danh tính mới hợp pháp và có thể sống theo ý mình muốn."

Túc Nguyên cảm động.

Cậu rất quý trọng cuộc sống thứ hai khó khăn lắm mới giành được của mình, chưa kể đến cơ hội được tự do nữa.

Vì thế hoàn thành một vài nhiệm vụ, Túc Nguyên hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Vì thế, Túc Nguyên vui vẻ gật đầu: "Tôi sẽ làm!"

Lúc ấy đáp ứng rất dứt khoát, hiện tại nó có biết bao nhiêu khó khăn.

Trên ghế sopha da cao cấp, Túc Nguyên như ngồi trên đống lửa, liền nhìn phòng tắm hơi nước tràn ngập tấm kính, nhanh chóng thu hồi tầm mắt như thể chúng đang nóng lên.

Hôm nay là lễ trưởng thành của Túc Nguyên, là ngày cậu chính thức trưởng thành, mà nguyên chủ đầu óc đầy chất thải màu vàng phế liệu, không quan tâm đến việc học sau này, không muốn bắt đầu gánh vác, gánh nặng của gia tộc, gấp đến nỗi không chờ được muốn thưởng thức người hầu yêu thích của mình, cũng là người ngồi trên ngôi vị hoàng đế tương lai - Nguyên Mặc.

Người hầu không có quyền từ chối chủ nhân.

Hơn nữa, Nguyên Mặc là do Túc Nguyên mua lại từ những người buôn bán nô lệ về trong tay mua tới, kém hơn so với những người hầu đã ký kết hợp đồng lao động trong trang viên, và toàn bộ con người của hắn đều thuộc về Túc Nguyên, Túc Nguyên là chủ nhân theo nghĩa đen của hắn, cho dù Túc Nguyên muốn cướp đoạt sinh mệnh của hắn, cũng không có vấn đề.

Nguyên Mặc càng không có đủ tư cách để cự tuyệt.

Cho nên, hắn đang tắm.

Nguyên Mặc ở phòng tắm đã hơn bốn mươi phút, hiển nhiên là cố ý kéo dài thời gian.

Tuy nhiên, hắn biết rằng bản thân không có khả năng tránh thoát, cuối cùng hắn cũng ra ngoài.

Túc Nguyên với tư cách là người khởi xướng, trên mặt có một sự căng thẳng không thích hợp.

Cậu còn chưa từng nói đến chuyện tình cảm, bỗng nhiên tiến triển đến mức độ này, cậu thực sự không chịu nổi, lo lắng cho mình có thể diễn tốt được hay không.

Túc Nguyên chuẩn bị đủ tâm lý, từ trên sôpha đứng dậy, chậm rãi di chuyển đến mép giường.

Trong cốt truyện, Nguyên Mặc từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Túc Nguyên đang đứng bên mép giường, tỏ vẻ không thể chờ nổi.

Túc Nguyên mới vừa dùng tay sờ lên chăn, cửa phòng tắm phát ra âm thanh lách cách nhẹ nhàng.

Cửa mở.

Túc Nguyên thân thể cứng đờ, quay đầu nhìn qua, Nguyên Mặc tóc đen da trắng đứng ở trước cửa phòng tắm, bàn tay thon dài nắm then cửa, trên người bốc hơi nhàn nhạt hơi nước.

Ánh sáng mơ hồ trong phòng, sự thờ ơ dưới ánh mắt của Nguyên Mặc, hắn đeo một chiếc vòng cổ kim loại đen như mực dễ thấy quanh cổ, tương phản mạnh mẽ với tông màu da trắng lạnh lùng, trên màn hình LCD thu nhỏ bên trái cổ áo có số màu đỏ tươi "01", có nghĩa đây là nô lệ đầu tiên thuộc về Túc Nguyên.

 Cái tên Nguyên Mạc là do Túc Nguyên đặt cho hắn.

Vòng cổ nô lệ được nối với bộ não di động của Túc Nguyên, chỉ cần Túc Nguyên ra lệnh, vòng cổ sẽ phóng ra một dòng điện để trừng phạt Nguyên Mặc.

Áo choàng tắm do Túc Nguyên chuẩn bị, Nguyên Mạc không mặc, trước khi tắm vẫn mặc quần áo cũ, nếu tiểu thiếu gia cho rằng hắn vì chuyện này mà làm bẩn thì không thể nghi ngờ là một chuyện tốt, xua tan hứng thú của 'cậu'.

Nhưng mà, không như mong muốn.

Tóc Nguyên Mạc chưa khô, dính vào khuôn mặt đẹp trai gợi cảm của hắn, những giọt nước trượt xuống ngọn tóc, xuyên qua một bên cổ, rơi xuống cổ áo màu đen, có thể khơi dậy hứng thú của nguyên chủ.

Túc Nguyên khó có thể tưởng tượng được một người đẹp trai hơn Nguyên Mặc, đột nhiên cậu có chút tò mò nhân vật chính Hứa Hi Thanh xinh đẹp đến mức nào, có thể mê hoặc được Nguyên Mặc.

【 Đinh Đinh ——】

Hệ thống nhảy ra để tuyên bố nhiệm vụ.

【 Vui lòng hoàn thành nhiệm vụ sau. 】

【 Quần áo của Nguyên Mặc càng kín mít, cậu càng muốn hắn lột ra, cậu tạm thời kiềm nén sự háo hức của mình, bảo Nguyên Mặc đến thay quần áo cho cậu. Nguyên Mặc cởi cúc áo khoác cho cậu, liền khống chế không được toát ra biểu cảm chán ghét nhìn hắn, và cậu đã bị mạo phạm, tát hắn một cái, đem hắn vào phòng tạm giam】

Tô Nguyên đã đọc cuốn tiểu thuyết này mấy năm, cậu đã sớm không nhớ rõ được cốt truyện, cần được một hệ thống nhắc nhở.

Ánh mắt cậu khẽ chuyển hướng, quay sang bảng thông báo nhiệm vụ chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy, giao diện trong suốt hình vuông, chữ màu đen xuất hiện trên đó, chính là câu thoại mà Túc Nguyên nói với Nguyên Mạc tiếp theo trong cốt truyện——

"Tóc cũng chưa lau khô, là muốn câu dẫn ta?"

"Vâng, ta sẽ thỏa mãn ngài."

"Như thế nào còn đứng bất động? Đến đây."

Hai câu đầu quá mức xấu hổ, Túc Nguyên thật sự không thể nói nổi

Không có thời gian để cậu do dự, để không bị Nguyên Mạc chú ý sau khi im lặng quá lâu sẽ phát hiện điểm bất thường, Túc Nguyên dưới tình huống cấp bách, trực tiếp nhảy đến câu cuối cùng.

"Sao anh vẫn đứng yên?"

"Lại đây."

Nguyên Mạc bước lên phía trước, đứng cách Túc Nguyên hai bước.

"Cởi quần áo cho ta." Túc Nguyên duỗi tay ra, hơi nâng cằm ra hiệu cho hắn.

Nguyên Mạc nhất thời không nhúc nhích

"Còn không nghe lệnh?" Túc Nguyên nói: "Thay quần áo cho chủ nhân là việc của một người hầu." 

"Vâng." Viên Mạc thấp giọng trả lời.

Khoảng cách giữa hai bước cuối cùng đã được loại bỏ, Nguyên Mạc lại gần hơn, rũ mắt nhìn xuống chiếc áo mà Túc Nguyên đang mặc, đầu ngón tay chạm vào nút cổ áo.

Tối nay, Túc Nguyên trực tiếp đến chỗ Nguyên Mặc sau khi tham dự tiệc quà năm mới, chiếc áo phức tạp trên người vẫn được mặc gọn gàng, cần nhiều thời gian hơn mới có thể cởi ra.

Túc Nguyên sống hơn một năm nay.

Nguyên Mặc cao hơn cậu một cái đầu, bóng đen bao phủ nguyên cả người Túc Nguyên, mùi sữa tắm trên người xâm chiếm khứu giác của cậu, thân thể Túc Nguyên căng thẳng, càng đến gần, Nguyên Mạc nhận thấy sự bất thường của cậu, nhưng lại lười hỏi.

Chẳng mấy chốc, Nguyên Mặc sẽ biểu lộ ra chán ghét, đến lúc đó liền kết thúc.

Túc Nguyên tự an ủi chính mình.

Bỗng nhiên, Nguyên Mặc thanh âm lãnh đạm vang lên: "Xin hãy hạ tay xuống."

Tô Nguyên sững sờ, không biết Nguyên Mặc đã vòng ra sau lưng cậu từ khi nào, cởi bỏ phần lớn áo khoác, chỉ còn lại nửa ống tay áo treo trên cánh tay. Cậu theo bản năng nghe theo lời nói của Nguyên Mặc, hạ cánh tay xuống tạo điều kiện cho ống tay áo cởi ra.

Từ từ, có cái gì không đúng nha

Theo cốt truyện, không phải Nguyên Mạc vừa cởi cúc áo ra, hắn liền tỏ ra chán ghét không thể tiếp tục sao?

Bây giờ, áo khoác của cậu đã được cởi ra, và Nguyên Mạc lấy nó và treo nó lên giá áo.

Nguyên Mạc trở về nói: "Xin ngài ngồi xuống."

"Sao lại ngồi?" Tô Nguyên không nhịn được hỏi.

"Ta cởi giày cho ngài." Vẻ mặt Nguyên Mặc thản nhiên, cho tới bây giờ rời khỏi phòng tắm, trên mặt cũng không lộ ra một chút xấu hổ, hắn là một người hầu ngoan ngoãn, "Hay là, ngài cũng có thể cởi quần áo trên thân xuống trước." "

Bây giờ là mùa hạ, cho dù trong nhà bật điều hòa, Túc Nguyên cũng mặc quần áo tương đối mỏng, bên trong áo khoác chỉ có một chiếc áo, nếu cởi ra thì sẽ không có gì? Tô Nguyên kích động, vội vàng nói: "Cởi giày trước đi."

Xong rồi.

Túc Nguyên ngồi xuống mép giường, trong lòng đau xót.

Chẳng lẽ cậu bỏ qua những lời thoại quá nóng đó, giá trị chán ghét của Nguyên Mạc còn chưa đủ cọ xát, cốt truyện đã thay đổi?

Tô Nguyên cứ suy nghĩ mãi mà không biết phải làm sao, Nguyên Mạc ngồi xổm xuống, hai tay cởi dây giày, cất giày sang một bên.

Kế tiếp là vớ.

Mắt cá chân trắng và mảnh mai được tiếp xúc với không khí, và có thể nhìn thấy các tĩnh mạch màu lục lam dưới da, phẩm phất chúng có thể bị phá vỡ với một nếp gấp nhẹ và tràn ra hoa máu tươi.

Ngón tay cậu vô tình chạm vào làn da ấm áp của mắt cá chân, động tác của Nguyên Mạc đột nhiên dừng lại.

Túc Nguyên cứ nhìn chằm chằm biểu cảm của Nguyên Mặc, thấy cuối mắt Nguyên Mạc có chút cảm xúc phức tạp không vui, trong lòng nhẹ nhõm, có thể tiếp tục đi theo cốt truyện. Túc Nguyên mím môi, giơ tay lên, vung tay về phía Viên Mặc, dùng lực càng ít càng tốt.

Trước khi lòng bàn tay chạm vào mặt Nguyên Mặc, hắn dễ dàng nắm lấy cổ tay cậu.

Tô Nguyên sửng sốt, tại sao âm mưu lại sai rồi?

Không phải Nguyên Mạc thờ ơ trong sách gốc để cho cậu đánh sao?

"Ngài muốn đánh ta sao." Nguyên Mặc nói, "Dùng sức lực quá nhỏ, như vậy không có hiệu quả."

Cổ tay trong lòng bàn tay chật vật, nhưng sức lực lại đáng thương, đó là cơn gió yếu ớt do nhiều năm nuông chiều mang lại, làn da mềm mại cọ xát lòng bàn tay hắn, ngay sau đó nó đỏ lên, Nguyên Mạc vô thức tăng sức mạnh, Túc Nguyên đau đớn: "Anh buông tay!" "

Nghe thấy giọng nói của Túc Nguyên, Nguyên Mạc ngước mắt lên nhìn cậu.

Nếu là bình thường, người hầu lại xúc phạm mình như vậy, Túc Nguyên nhất định sẽ tức giận trừng phạt hắn bằng điện do cổ áo phóng ra, nhưng bây giờ cậu lại không làm như vậy, ánh mắt cũng không như bình thường, giống như đang kiểm tra một đồ vật, trong lòng tức giận cùng d*c vọng ghê tởm có ý đồ xấu, cho dù đôi mắt hơi đỏ lên vì đau đớn, cũng chỉ là khẩn trương.

Nếu nó tiếp tục, nó sẽ trở nên đáng thương hơn?

Nó sẽ tạo ra loại âm thanh nào?

Cảm giác xương gãy trong tay hắn hẳn là rất tuyệt vời.

Đồng tử của Nguyên Mặc đỏ bừng, đột ngột đứng lên, cánh tay Tô Nguyên bị hắn uốn cong lại, cơn đau càng lúc càng lớn, rút cạn sức lực trong cơ thể Tô Nguyên, cậu nặng nề ngã về phía sau, lưng chìm vào trong đệm chăn, cánh hoa rực rỡ xòe ra trên đó trộn lẫn với mái tóc của cậu.

Nguyên Mặc đồng tử màu đỏ càng sâu.

Túc Nguyên cả giận nói: "Buông tay!"

Nguyên Mặc mắt điếc tai ngơ, ngược lại hỏi: "Ngài đêm nay để cho ta tới phòng, là chuẩn bị làm cái gì?"

Túc Nguyên ngửa mặt lên, trước mặt mỏng manh lộ ra trước mắt Nguyên Mặc, một cánh tay đau đớn không thể đứng dậy được, đệm chăn mềm mại bao quanh cậu như thủy triều, kéo cậu xuống, tư thế này không an toàn. Màu đỏ đồng tử của Nguyên Mạc khuếch tán, khiến Túc Nguyên nghĩ đến dã thú, cậu cảm thấy trạng thái của Nguyên Mạc có gì đó không đúng, lý trí của hắn dường như bị một xung lực đặc biệt nào đó ăn mòn, có lẽ nó sẽ thực sự đánh gãy cánh tay của cậu, Túc Nguyên sợ hãi, có chút tức giận càng lúc càng lớn.

"Trừng phạt 01!"

Bộ não trí tuệ nhận ra mệnh lệnh bằng giọng nói của Túc Nguyên, và điều khiển từ xa vòng cổ nô lệ để giải phóng điện.

Những con số màu đỏ tươi trên màn hình LCD thu nhỏ lóe lên dữ dội, Nguyên Mạc khịt mũi, cơn đau do dòng điện truyền qua cái cổ mỏng manh gây ra thật khó tả, hắn giơ tay lên nắm lấy cổ áo, nhưng hắn không thể giảm bớt một nửa cơn đau, chỉ để cánh tay tê dại cùng với việc rửa sạch dòng điện.

Bộ não trí tuệ phát hiện ra tay Túc Nguyên đang bị Nguyên Mạc nắm giữ, hai chân treo bên cạnh giường sát với Nguyên Mặc, vì vậy dòng điện điều khiển tập trung vào bộ phận cơ thể của Nguyên Mạc để không truyền đến Túc Nguyên.

Nguyên Mạc nắm chặt tay Túc Nguyên nới lỏng, chống lên bên hông Túc Nguyên, thở hổn hển.

Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Nguyên Mặc, Túc Nguyên lập tức ngừng trừng phạt, bàn tay đang cầm một vết đỏ lớn dừng lại, nhưng vẫn lựa chọn tát Nguyên Mặc.

Lần này Nguyên Mặc không có trốn, cũng không sức lực để trốn.

Tuy nhiên, lực cánh tay mà Túc Nguyên sử dụng vẫn rất nhẹ, Nguyên Mạc thậm chí còn không chệch đầu.

Thân thể hắn chống lên trên người Túc Nguyên, nhìn thẳng vào Túc Nguyên, màu đỏ trong mắt giảm đi một chút, hắn dần dần tỉnh táo lại.

Nguyên Mạc sau khi khôi phục bình tĩnh, nhận ra mình vừa làm gì.

Sự mất khống chế của hắn thật sự đã gây ra cho Túc Nguyên.

Nhớ lại cảm giác tiếp xúc với làn da của Tú Nguyên, Nguyên Mạc cảm thấy buồn nôn.

Túc Nguyên đưa cổ tay lên trước mặt hắn, ra lệnh cho trí tuệ trông coi: "Để thị vệ của trang viên đi qua."

Sau đó, cậu duỗi tay ra đẩy, thân thể Nguyên Mạc ngã sang một bên, mái tóc đen vừa khô một chút đã ướt đẫm mồ hôi.

Chiếc giường phẳng ban đầu đã đầy nếp gấp, và những cánh hoa nằm rải rác khắp nơi.

Tô Nguyên ngồi dậy, nhìn cửa phòng ngủ.

Cửa từ bên ngoài mở ra, mấy thị vệ đi vào, chào: "Mệnh lệnh của ngài là gì?"

"Đem Nguyên Mặc dẫn đi." Túc Nguyên giơ tay ra chỉ thị, "Nhốt ở phòng tạm giam."

Thị vệ quyết đoán thi hành mệnh lệnh, bước lên phía trước kéo Nguyên Mặc. Một trong những lính canh đá vào đầu gối của Nguyên Mạc, hắn im lặng và không chống cự, và đầu gối của hắn bị cúi xuống với một cú đánh nặng nề.

"Quấy rầy, thiếu gia." Thị vệ cung kính nói, "Chúng tôi liền dẫn hắn đi phòng tạm giam."

Những vết đỏ trên cổ tay Túc Nguyên đang chuyển thành vết bầm tím, đau đến mức nóng bỏng.

Cậu thu hồi ánh mắt khỏi quan sát cổ tay mình, nhìn Nguyên Mặc.

Sự hung dữ của Nguyên Mạc vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.

Đầu hắn rủ xuống, tóc che khuất đôi mắt, hắn không hề phản kháng, bị lính canh kéo đi.

Lại trở thành người hầu ngoan ngoãn.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play