Hoắc Thủ Khiêm ngừng vùng vẫy, nhưng sức lực của Nguyên Mặc càng có xu hướng tăng lên, hai tay Hoắc Thủ Khiêm sau lưng tạo thành một vòng cung xoắn, từ góc độ Túc Nguyên không thể nhìn thấy, nhưng cậu có thể nhìn thấy mồ hôi lạnh trên mặt Hoắc Thủ Khiêm tràn đầy, như thể hắn ta có thể ngất đi trong giây tiếp theo.
Túc Nguyên trong lòng cảm thấy có gì đó, nói: "Buông hắn ra."
Nguyên Mặc buông tay ra, Hoắc Thủ Khiêm thở hổn hển như đang vượt qua nổi đau suốt đời, lập tức tránh xa Nguyên Mặc, như trốn bệnh dịch.
Sau khi xác nhận rằng cánh tay của mình vẫn ổn, gã ta dựa vào tường.
Cảm giác ghê tởm khi tiếp xúc với một người như vậy dâng lên càng ngày càng nhiều trong lòng, vẻ mặt Nguyên Mặc trở nên lạnh lùng hơn một chút.
Túc Nguyên nói: "Hoắc tiên sinh, xin hãy về."
Hoắc Thủ Khiêm mở miệng nhưng vẫn muốn bào chữa.
Ngữ khí Túc Nguyên trở nên nghiêm túc: "Nếu ngươi không đi, ta thật sự sẽ sai thị vệ tiễn ngươi."
Hoắc Thủ Khiêm chỉ có thể ra đi trong tuyệt vọng.
Nếu xúc phạm thiếu gia nhà công tước, sự nghiệp của gã sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Gã ta lo lắng đến mức mất lí trí, muốn kéo lấy tay Túc Nguyên, không phải để cứu vãn sự nghiệp mà vì không muốn nhìn thấy Túc Nguyên từ chối mình, điều này sẽ gây phản tác dụng.
Hứa Hi Thanh ở lại một mình trong trang viên.
Sau ngày hôm nay, y không còn làm phụ tá cho Hoắc Thủ Khiêm nữa.
Công việc này vốn không phải của y mà là trợ lý của Hoắc Thủ Khiêm xảy ra chuyện, công ty đề nghị y tạm thời thay thế một thời gian.
Sau lời bóng gió của Hoắc Thủ Khiêm ngày hôm qua, Hứa Hi Thanh không còn ý định tiếp tục làm việc với gã ta nữa.
Túc Nguyên dùng quang não của mình giải thích với quản gia và bảo vệ Hứa Hi Thanh khỏi bị Hoắc Thủ Khiêm trả thù.
Hứa Hi Thanh sắc mặt hơi đỏ lên, giống như nước cánh hoa phết lên bạch ngọc, đẹp đến nghẹt thở, Túc Nguyên vẫn là thiếu niên giúp đỡ y bên ngoài thư viện, đã lâu lắm rồi, và ấn tượng tốt đẹp mơ hồ trong lòng y đã phai nhạt, hôm nay hai chúng ta gặp lại nhau, nhưng chúng ta vẫn có thể lại lấy lại được cảm giác như trước, sự ngượng ngùng khi đối mặt với người mình thầm yêu thực sự đã lan ra từ trái tim Hứa Hi Thanh.
Sau khi Túc Nguyên cúp máy với quản gia, Nguyên Mặc hỏi: "Ngài có trở về không?"
Hắn rất muốn quay lại rửa đôi bàn tay đã chạm vào Hoắc Thủ Khiêm bằng nước lạnh để gột rửa cơn buồn nôn còn sót lại.
Túc Nguyên không khỏi bối rối, nhân vật chính thụ ở ngay bên cạnh hắn, Nguyên Mặc đối với y không có chút tia lửa nào, ngay cả nhìn y cũng không thèm nhìn, có chuyện gì sai xảy ra vậy?
Đang nghĩ tới đây, Hứa Hi Thanh muộn màng chú ý đến Nguyên Mặc, quan sát sắc mặt của hắn, chậm rãi hỏi: "Chúng ta từng gặp mặt sao?"
"Đã quen nhau thì có thể ôn lại chuyện cũ." Túc Nguyên tìm cơ hội rời đi, tạo không gian cho nhân vật công thụ giao lưu một mình, "Không còn việc gì nữa, ta đi đây."
Nguyên Mặc nhìn thẳng vào cậu: "Ngài đi đâu vậy?"
"Không đến lượt anh quan tâm đến chuyện cá nhân của ta đâu", Túc Nguyên nói: "Nếu có thời gian, anh cũng nên chú ý đến Hứa Hi Thanh. Ta nhớ không nhầm thì cậu rất ít người quen, muốn gặp một người cũng không dễ dàng. Ta đã rất nhân từ và để anh hồi tưởng lại quá khứ. Anh không vui à?"
Không ngờ, anh chợt nghe thấy cái tên mình từng biết, Nguyên Mặc khựng lại một lát.
Túc Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm, đi được vài bước, Hứa Hi Thanh từ phía sau gọi cậu: "Ngài có muốn vào Hoàng Gia học viện không?"
"Ừ." Túc Nguyên đáp.
Có chút xấu hổ khi nói rằng điểm của nguyên chủ ban đầu thực ra không đạt tiêu chuẩn của Học viện Hoàng Gia, và 'cậu' mới được tuyển chỉ vì nhờ vào mối quan hệ của mình.
Hứa Hi Thanh đúng là học sinh top đầu.
Sắc mặt Hứa Hi Thanh còn chưa hoàn toàn lắng xuống, liền lấy hết can đảm nói: "Vậy hẹn gặp lại ở học viện."
Ngoài gật đầu, Túc Nguyên không biết phải nói gì để đáp lại.
Sau khi vào học viện Hoàng Gia, mỗi ngày cậu đều sẽ nhìn xuống cũng không ngẩng đầu lên, khi Hứa Hi Thanh nhìn thấy hành vi của cậu và nhận ra tình cảm tốt đẹp của y chỉ là ảo ảnh, y sẽ vỡ mộng với cậu nhanh thôi, đây chính là cốt truyện được viết trong nguyên tác cuốn tiểu thuyết.
Túc Nguyên đi rồi, Nguyên Mặc vô cảm nói: "Hứa Hi Thanh?"
Một chiếc vòng cổ màu đen tuyền được quàng quanh cổ Nguyên Mặc, những con số màu đỏ tươi lặng lẽ sáng lên trên màn hình LCD nhỏ, kết hợp với thân phận nô lệ của Nguyên Mặc, Hứa Hi Thanh nhanh chóng moi ra sự tồn tại của hắn ta khỏi trí nhớ: "Là ta đây."
"Bây giờ tên ta là Nguyên Mặc."
Nơi ở của người buôn nô lệ không rõ ràng, ông ta đưa Nguyên Mặc đi nhiều nơi.
Khi Nguyên Mặc lên sáu tuổi, những người buôn nô lệ đã đưa hắn đến sống tạm thời trong một con hẻm ở quận Hạ Thành của thủ đô, gần nhà Hứa Hi Thanh, Hứa Hi Thanh thường xuyên nhìn thấy Nguyên Mặc cô đơn thực hiện nhiều quá trình rèn luyện khắc nghiệt, đôi khi là thân xác của hắn người đầy chình chịt vết sẹo dài to nhỏ, bị bọn buôn nô lệ đánh bằng gậy, không biết danh tính thật sự của tên buôn nô lệ và Nguyên Mặc, cứ tưởng họ là cha con, cảm thấy cha của Nguyên Mặc thật quá tệ.
Hứa Hi Thanh thông cảm cho hoàn cảnh của Nguyên Mặc và chủ động đến chơi cùng hắn.
Sau khi biết Nguyên Mặc là nô lệ, Hứa Hi Thanh đã lên kế hoạch tiết kiệm tiền để mua chuộc hắn và trả tự do cho hắn.
Người buôn nô lệ cười nhạo y vì không biết giá cả cao đến bao nhiêu mà đòi trả và nói: "Con ơi, con không ăn uống và tiết kiệm tiền cả đời cũng không mua nổi đâu."
Hứa Hi Thanh vẫn không bỏ cuộc ngay cả sau khi nghe điều này.
Kết quả là gia đình Hứa Hi Thanh đã chuyển đi trước khi bọn buôn nô lệ bắt Nguyên Mặc đi.
"Không ngờ còn gặp lại." Sau sự ngạc nhiên ban đầu, Nguyên Mặc trở lại vẻ thờ ơ và không bao giờ để tâm đến lời hứa tiết kiệm tiền của Hứa Hi Thanh.
"Chúc mừng." Hứa Hi Thanh mỉm cười, "Cậu làm việc ở Túc Gia, hẳn là sống tốt."
Tuy nhiên, y không biết Nguyên Mặc phụ trách công việc gì ở Túc Gia.
... Chịu trách nhiệm chăm sóc Túc Nguyên?
Bằng cách này, khoảng cách đến Túc Nguyên cũng không quá gần.
Nụ cười chúc phúc của Hứa Hi Thanh nhạt đi một chút.
Nguyên Mặc nhếch khóe miệng, tựa như đang mỉa mai.
Hứa Hi Thanh ngạc nhiên trước phản ứng của hắn nhưng không thể hỏi thêm.
Vì chuyện đã qua, Nguyên Mặc cụp mắt nhắc nhở: "Tránh xa Túc Nguyên ra".
"Ý nghĩa là gì?"
"Có thể cậu là con mồi mới của cậu ta."
Sắc mặt Hứa Hi Thanh trở nên khó coi, "Là người hầu của cậu ấy, cậu vậy mà dám nói xấu cậu ấy sau lưng là không thích hợp."
Giọng điệu của Nguyên Mặc khó phân biệt: "Xem ra cách làm nhẹ nhàng của cậu ta đã thành công."
Túc Nguyên đã thay đổi tốt hơn, có lẽ vì cậu đã thay đổi cách chơi khăm người khác, một khi tin cậu và mắc bẫy, có thể người khác sẽ phải chịu chung số phận.
Hứa Hi Thanh vẻ mặt lạnh lùng, không thể nghe được nữa.
"Tôi có việc phải làm, bây giờ tôi xin phép đi trước."
Túc Nguyên chưa sẵn sàng tìm thầy khác.
Không phải sự việc xảy ra với Hoắc Thủ Khiêm để lại bóng tối tâm lý cho cậu, mà là cậu chợt phát hiện ra mình có thể mua khóa học trực tuyến, một người có thể thực hành trong thế giới ba chiều mà không lo bị phát hiện, thuận tiện hơn nhiều so với thực tế. Không ngờ Túc Nguyên vừa mới xuyên qua chưa thích nghi với cuộc sống thế giới giữa các vì sao nên có điểm mù trong suy nghĩ.
Đêm đó, cha Túc Nguyên về.
Túc Nguyên nhận được tin, đi xuống lầu, nhìn thấy Công tước mặc lễ phục đi vào phòng khách, vui vẻ chào hỏi: "Cha."
"Ừ." Công Tước Túc đáp.
Túc Nguyên đi về phía ông ta nói: "Bữa tối sắp chuẩn bị xong rồi, cha có muốn ăn cùng không?"
"Không, ta ăn ở ngoài rồi." Công Tước Túc đi thẳng lên cầu thang, Túc Nguyên vừa xuống lầu lại muốn đi lên, đi theo cha có hơi khó khăn, Công Tước Túc cũng không nhìn cậu dù chỉ một cái liếc và cũng không đi chậm lại để chờ những câu nói vô dị của cậu.
Túc Nguyên nêu chủ đề mới: "Chỉ còn một tháng nữa là nhập học. Con hơi lo lắng. Cha đã tốt nghiệp trường Học viện Hoàng Gia. Ngài có kinh nghiệm gì truyền lại cho con không?"
"Lo lắng?" Túc Công Tước có chút khinh thường hỏi.
Túc Nguyên không vui vặn lại: "Cha, ngài biết rõ con sao?"
"Dù sao thì con cũng là con trai ta." Khi đến phòng học, Công Tước Túc dừng lại, giơ tay vặn tay nắm cửa, "Khi vào trường sẽ có bài kiểm tra, ta không thể giúp con miễn trừ được. Ta không muốn mất mặt trong cuộc đánh giá nên chỉ tập thể dục nhiều hơn thôi."
Nhận ra dấu tay của Công Tước Túc, khóa cửa lập tức mở ra, ông ta bước vào và nhốt Túc Nguyên ra ngoài.
Túc Nguyên đứng bất động một lúc.
Để không khơi dậy sự nghi ngờ của Công tước, Túc Nguyên cư xử như trước, sợ cha nhưng thầm khao khát tình cảm gia đình.
Không khó để thực hiện trong lĩnh vực này, chỉ cần nghĩ về bản thân trước khi mình xuyên qua ;à được.
Túc Nguyên cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đơn giản trên tay phải biến thành bàn tay cổ điển, khẩu súng rơi vào lòng bàn tay khiến bàn tay phải của cậu chìm xuống.
Khẩu súng lục cổ không có hình dáng bên ngoài này là một di vật cổ quý giá có tác dụng đặc biệt, vào ngày lễ trưởng thành của Túc Nguyên, Công tước đã tặng 'cậu' món quà này để tự vệ, nguyên chủ rất vui mừng về điều này và nghĩ rằng trong lòng cha 'cậu' vẫn còn yêu 'cậu'.
Theo quan điểm của Túc Nguyên, cái gọi là tình cha cần phải đặt dấu hỏi.
Nếu thực sự yêu thương con trai mình, Công tước sẽ không cư xử như vậy khi ở nhà.
Hơn nữa, tác dụng phụ của di tích cổ này lớn đến mức nguyên chủ cơ bản chưa bao giờ sử dụng nó trong cốt truyện.
Túc Nguyên liếc nhìn phòng làm việc đang đóng cửa, xoay người rời đi.
【Ding Dong--】
[Từ khi nhận được những giọt nước mắt của Nhân Ngư từ Mạc Tư Vũ, cậu đã nghĩ đến việc đích thân cảm ơn để thỏa mãn mong muốn được gặp hắn, tuy nhiên, Mạc Tư Vũ đang bận công việc, sẽ ở lại Hải Quốc trong thời gian này. Ngày mai cậu nóng lòng muốn vào cung thăm Mạc Tư Vũ, nhưng Mạc Tư Vũ không có ở đây, đành phải buồn bã trở về. 】
Cái này đơn giản.
Sáng hôm sau, Túc Nguyên mặc lễ phục và đặc biệt đeo khuy măng sét Nước mắt Nhân Ngư, đi vào cung, quả nhiên nhận được tin từ thị vệ rằng Mạc Tư Vũ đi ra ngoài có chuyện.
Túc Nguyên ở trong cung đợi hơn một giờ, cũng không đợi Mạc Tư Vũ về, bề ngoài tỏ ra thất vọng, thực ra lại vui vẻ về nhà.
Cậu đi không lâu, Mạc Tư Vũ lại trở về.
Người phục vụ kể Túc Nguyên về chuyến thăm của cậu và hỏi cậu có nên thông báo về việc cậu trở về không.
Trong thời gian ngắn như vậy, Túc Nguyên có lẽ còn chưa rời khỏi cung.
"Không cần." Mạc Tư Vũ nói: "Không phải chuyện quan trọng."
"Thiếu gia Túc Gia để ý đến đệ quá mức rồi phải không?" Đại hoàng tử ở bên cạnh sờ cằm, nở nụ cười trêu chọc, nháy mắt với Mạc Tư Vũ: "Trước đó cậu ta có nhắn tin hỏi đệ có đến dự lễ trưởng thành của cậu ta không? Nếu muốn, cậu ta thậm chí có thể tổ chức một bữa tiệc theo tiêu chuẩn mà cậu ta yêu thích. Hôm nay cũng vậy. Túc Nguyên sao có thể đợi người khác được? Cậu ta thực sự đã đợi đệ hơn một giờ đồng hồ rồi."
Mạc Tư Vũ khẽ lắc đầu: "Tôi không muốn suy đoán người khác."
Đại hoàng tử từ lâu đã quen với quy củ của Mạc Tư Vũ, hắn giống như một cỗ máy giữ lễ nghi, vào các dịp lễ hội nào cũng không quên tặng quà, giá trị của mỗi món quà đều vừa phải, như giọt nước mắt của Nhân Ngư trao cho Túc Nguyên, Đại hoàng tử không còn giễu cợt mối quan hệ giữa Túc Nguyên và Mạc Tư Vũ nữa mà nói: "Túc Nguyên là con một của Công Tước Túc nhưng cậu ta được nuôi dạy như thế này, ta không biết nó là gì nữa."
Mạc Tư Vũ: "Đây là chuyện nhà Công Tước Túc."
Nói về chuyện bát quái với người em này chán quá, Đại hoàng tử liền đổi chủ đề: "Chuyến đi Hải Quốc lần này đệ đã thu được rất nhiều thứ. Nước mắt Nhân Ngư của đệ đã thu được nhiều ngọc hơn cả hai viên đệ đã cho Túc Nguyên."
"Còn một cái."
"Còn ta thì sao? Đệ biết ta rất thích Nhân Ngư." Đại hoàng tử nói có chút say sưa nói: "Nhân Ngư thực sự là một kiệt tác của Chúa, nước mắt sẽ ngưng tụ thành viên ngọc Nhân Ngư đặc biệt, ta không biết nó đẹp biết bao, hy vọng một ngày nào đó ta có thể tận mắt nhìn thấy nó."
Mạc Tư Vũ lọc ra lời nói của Đại hoàng tử, gật đầu nói: "Ta có thể đưa cho huynh."