Phải nói là làm Vua của một nước, việc hắn nhất định luôn phải làm thật đúng đó chính là "giữ lời". Đúng giờ Ngọ, lúc Phượng Ca đang thiu thiu chợp mắt thì giọng nói của Tiểu Bảo lại vang lên, nhiễu người thanh mộng:
- Vương gia, Hoàng Thượng và Thái Hậu tới---!!!
- Hưm....vậy sao? . Đem một chậu nước đến cho Gia rửa mặt...!!! – Phượng Ca lười biếng ngồi dậy, mơ màng phân phó.
- Vâng---!!!
Vừa rửa mặt xong thì người đã đến....lúc Phượng Ca còn chưa kịp phản ứng thì một thân ảnh đã nhanh như gió lao vào trong phòng, kèm theo mùi hương nhè nhẹ.....
- Ca Nhi....ngươi rốt cuộc tỉnh rồi---!!! Người làm nương lo lắng chết đi được..!!! Ta chẳng phải đã nói là muốn mỹ nam cứ nói với nương, nương sẽ lựa chọn người nào sạch sẽ đem đến cho, đừng có đem mấy tên ko danh ko phận ngoài đường về ngươi lại ko nghe. Bây giờ thì tốt rồi thấy chưa...một cái nam sủng cỏn con mà cũng dám thông đồng mưu sát Vương gia.… không biết Quốc gia này còn thể thống gì nữa...!!! – lúc này Phượng Ca mới nhìn thấy người đến là một phu nhân và một lạnh lùng mỹ nam
Mỹ nam kia nếu đoán ko lầm thì chính là một trong các nam chủ - Phượng Lãnh Gia đi??? Đệ nhất mỹ nam của Đông Doanh sao....đúng là ko hề "danh bất hư truyền" nha~!!!
Gương mặt thon dài hoàn mỹ đến từng góc cạnh làm cho người ta càng ngắm càng thấy nó đẹp. Làn da trắng nõn, khi ánh sáng chiếu vào, hắn như là một vị thiên sứ sa đọa tọa lạc nhầm nhân gian . Một đôi mắt hồ ly hẹp dài và đầy lạnh lùng nhưng khi nhìn về phía thân nhân của mình lại tràn đầy sủng nịnh, ấm ấp như có ánh mặt trời đang làm tan chảy Bắc cực lạnh lẽo trên khuôn mặt ấy. Làm cho ai thấy cũng phải trầm luân cho dù biết đôi mắt ấy là của một cái vô tình vô cảm ác ma đi chăng nữa cũng không hối hận vì sự trầm luân đầy ngu xuẩn của mình.
Mái tóc dài đen nhánh dưới phản xạ ánh sáng mặt trời khẽ tung bay trong gió làm cho làn da càng thêm trắng nõn, như ẩn như hiện câu lòng người. Cái mũi cao hoàn mỹ, vô cùng cân xứng với vẻ đẹp lạnh lùng. Đôi môi đỏ mọng hấp dẫn làm người ta muốn khẽ chạm vào và tinh tế nhấm nháp như mĩ vị ngon nhất thế gian.
Phượng Ca khó khăn lắm mới dời được đôi mắt mình đến người đang khóc lóc trong lòng hắn, thân mẫu của cỗ thân thể này – Thái hậu của Đông Doanh Quốc: Lý Tịnh Mai. Nếu tính theo tuổi của thân thể này thì bà ấy hẳn là tuổi chừng tứ tuần, nhưng do bảo quản rất tốt nên trông còn rất trẻ. Một thân áo gấm, họa tiết tinh xảo, hoa lệ,...gương mặt thì khỏi nói, ko hổ là nương của hai vị Đệ nhất và Đệ nhị mỹ nam của Đông Doanh Quốc sao...ngũ quan ưu mỹ, vừa mang nét nhẹ nhàng, sầu lắng của tiểu thư khuê các, vừa mang nét cao quý, thanh thoát của một vị Mẫu nghi Thiên Hạ...!!!
[ Chỉ có điều.....lời bà ấy vừa nói là thật sao??? Thương con cũng ko nên nâng đến tận trời như vậy nha....cần mỹ nam, nói một tiếng là sẽ đóng gói đưa đến??? Thật sự là........Qúa sung sướng----!!!] – Phượng Ca một bên âm thầm vui vẻ trong lòng, một bên lặng yên ngồi nghe Thái hậu giáo huấn, bết bết miệng:
- Nương, ta biết sai rồi...!!!
...
...
Ko khí im lặng đến đáng sợ.....
- Di~??? Ca Nhi??? Ngươi.....ko sao chứ???
Thái Hậu ngạc nhiên há hốc mồm nhìn Phượng Ca, ngay cả vẫn ngồi một bên làm phong cảnh Phượng Lãnh Gia cũng có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên nhìn Phượng Ca.....
[ Chết...!!! quên mất, tính cách của thân thể này......] – lúc Phượng Ca chưa kịp hối hận thì một trận đau nhức nhanh chóng bao phủ toàn thân khiến hắn ko khỏi kêu lên một tiếng, gập người chăm chú ôm lấy bản thân.....[ A~!!! đau chết mất....cái quỷ gì vậy trời..]
[ Người chơi suýt làm bại lộ thân phận, phải chịu hình phạt: " Toàn tâm đau"...!!!]
[ Shit---!!! Ít nhất trước đó cũng phải nói trước một tiếng đi???] – Phượng Ca đã đau đến ko thể tự hỏi, cắn răng chịu đựng, mồ hôi thoáng chốc liền ướt đẫm toàn thân...
- Ca Nhi??? Ca Nhi??? Ngươi làm sao vậy??? đừng làm nương sợ....Thái y....Thái y đâu??? Mau cho gọi Thái y---!!! – Lý Tịnh Mai lập tức hoảng hốt la lớn
Phượng Lãnh Gia cũng nhíu mày, lo lắng nhìn Phượng Ca....mím môi phân phó Ám vệ cấp tốc đem người tới. Mặc dù hắn và người em trai này ko mấy thân thiết nhưng...dù sao vẫn là có chung dòng máu, vậy mà còn có người dám đụng đến thân nhân của hắn thật là ko thể tha thứ----!!!
Phượng Ca đau muốn chết, vậy mà Hệ thống lại vẫn nhất quyết ko cho hắn ngất xỉu, chịu đựng đúng 3 phút hình phạt.....cắn răng nhìn con số dần đếm ngược về không, Phượng Ca rốt cuộc ko chịu nổi nữa, gục đầu ngất xỉu....trước khi ngất chỉ kịp thấy đôi mắt lạnh lùng ánh lên vẻ lo lắng và tức giận của ai đó...!!!
[ Thật là xinh đẹp nha~!!!]
____________________
Sáng sớm, nắng mai vươn vai ôm cả vạn vật vào lòng, vài tia sáng nghịch ngợm len lỏi qua khe cửa, ánh lên mái tóc đen nhánh của vị mỹ nam đang nằm ngủ trên chiếc giường to lớn, trải thật dầy một tầng lông thú mềm mại...
Phượng Ca mơ màng cũng đã nhận ra hoàn cảnh thay đổi, giường của hắn chắc chắn ko thể êm ái như vậy, nhưng lại chỉ lười biếng vươn người, khẽ hí mắt nhìn xung quanh.....
[ Uhm....tường cao, vách lớn, trạm trổ tinh xảo, tráng lệ, khắp nơi đều thể hiện sự sa hoa, phú quý.....nơi này là Hoàng cung??? ] – Phượng Ca nhíu mày nghi hoặc...
- Vương gia, người tỉnh rồi sao ạ??? – lúc hắn đang suy tư thì một giọng nói quen thuộc vang lên
- Ân....vào đi---!!! – Phượng Ca điều chỉnh một chút tư thế của mình, mới lên giọng gọi vào. Phải biết tư vị hôm qua hắn nhưng là cả đời cũng ko bao giờ muốn nếm thử lần thứ hai...!!!
Tiểu Bảo nghe vậy, thuần thục đi vào hầu hạ Phượng Ca rửa mặt.....
- Tiểu Bảo, nơi này là.....
- Là Từ Hi cung nha~!!! Ngày hôm qua người bỗng nhiên ngất xỉu khiến cho Thái Hậu vô cùng lo sợ nên mới đề nghị đem Vương gia vào trong Cung tịnh dưỡng cho thỏa đáng...!!! – Tiểu Bảo rất phối hợp, ngoan ngoãn trả lời.
- Vậy sao....!!! Được rồi, báo với Thái Hậu một tiếng ta đã ko có việc gì, chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút---!!! – Phượng Ca nghĩ nghĩ, phân phó Gia Bảo.
- Vâng---!!!
...
...
Hắn cần ko gian để suy nghĩ một chút....mặc dù ko muốn thừa nhận nhưng thực sự là cái hình phạt chết tiệt hôm qua đã có chút nhắc nhở hắn......
[ Demama, tuổi của mình tổng lại ở ba thế giới kia cũng gần tứ tuần rồi đi? đi gần hết 1/3 đời người, chỉ số thông mình của mình lại ko kém, qua hai lần đề cao IQ, hiện tại ít nhất cũng phải từ 150 trở lên......cho nên, làm gì có chuyện tính cách của mình lại bỗng dưng trở nên mơ hồ bộp chộp như vậy được? thâm chí còn suýt làm bại lộ thân phận??? cũng ko phải muốn đi tự tử.....] - Phượng Ca nhíu chặt mày, nheo mắt nghĩ.....chuyện này, thật sự là rất ko bình thường.....đánh chết hắn cũng ko tin Hệ thống ko có một chút dính dáng trong chuyện này.....!!!
- Hệ thống---!!! Ko có gì muốn nói sao???
[.......]
- Chậc.....bình thường chẳng phải lanh mồm lanh miệng, tức chết người ko đền mạng sao? Đổi tính rồi??? - [ Qủa nhiên là chột dạ---!!!]
[ Đinh----!!! chúc mừng người chơi phát hiện ra Bug; +10 điểm Trí lực ] - Hệ thống lúc này mới chịu ló mặt ra....máy móc nói.
- Bug....??? Ha~ nói.. rõ.. ràng---!!! - Phượng Ca nghe được đáp án chứng thực suy đoán của mình thì ko khỏi nhẹ nhàng thở ra......[ Chẳng lẽ Thế giới này trị số IQ trung bình thấp đến nỗi phải hạn chế Trí lực của mình sao? Ko phải đâu....cùng một đám ngu ngốc đấu trí cái gì quả thực là rất bi kịch nha~!!! ]
[ Bởi vì Thế giới này vẫn chưa hoàn thiện, Quy tắc canh gác thập phần chặt chẽ.....các yếu tố ngoại lai rất khó xâm nhập, trừ phi được Thế giới này chấp thuận. Hệ thống cũng chỉ có thể đưa được phân nửa linh hồn của người chơi đến Thế giới này mà thôi nên mới dẫn đến hệ quả người chơi các hạng mục đều bị giảm xuống một nửa, nửa phần linh hồn còn lại đang được Hệ thống bảo dưỡng trong ko gian, tuyệt đối an toàn, mời người chơi yên tâm thi hành nhiệm vụ ]
Phượng Ca nghe xong ko khỏi nguy hiểm nheo mắt lại, khẽ kéo khóe môi hình thành một độ cong rất mảnh, sinh sôi làm cho khuôn mặt Yêu nghiệt đậm chất "Tổng thụ" kia trở thành "Tà ác, phúc hắc tổng công".......trầm giọng gằn từng chữ:
- Cho nên...ngươi cũng liền ko hó hé một lời, mặc lão tử tự mình ép buộc....rảnh rỗi còn có thể chờ lão tử phạm sai lầm vui sướng quăng cho vài cái hình phạt??? Hưm...???
[..........]
- Hừ.....cứ tiếp tục giả ngu đi thôi---!!! - Phượng Ca hừ lạnh, ko lại quan tâm nó mà bắt đầu xoa cằm suy tính xem hiện tại nên làm cái gì bây giờ....... hiện tại Trí lực của hắn chỉ còn xấp xỉ 75, trong đầu đều là một đống rối loạn, ko thể bình tĩnh tự hỏi......cái gì cũng nghĩ mãi ko ra...!!!
[ Chết tiệt, có lẽ đã đến lúc nên sử dụng tới cái Vật phẩm bốc thăm vừa nhận được rồi....!!! Cứ nghĩ là sẽ chẳng bao giờ cần tới chứ...ai dè lại dùng sớm như vậy...!!!] - Hắn ảo não nhíu mày, thói quen mân mê hoa văn cổ xưa khắc trên chiếc nhẫn xinh đẹp đang nằm trong tay hắn. Này ko phải là cái gì khác mà chính là vật phẩm đạt được ở Thế giới thứ nhất - "Nhẫn ko gian", mỗi lần đến các Thế giới nó sẽ tự động biến đổi bề ngoài cho phù hợp với bối cảnh.....!!!
Phượng Ca xuất ra vật phẩm là một hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo, vừa nhìn liền cảm thấy quý khí trắc lậu....bên trong hẳn cũng sẽ ko là vật phàm. Qủa nhiên.....hộp vừa mở ra liền có ánh sáng bạc nhu hòa lóe ra, tựa như ánh trăng cô lãnh mà cao quý. Nguồn ánh sáng phát ra là từ một chiếc lông vũ. Phượng Ca khẽ run rẩy khóe môi nhìn khắc hoa văn màu bạc, thần bí đến tột cùng lông vũ ko khỏi phun tào.......
[ Thiên sứ cái gì quả nhiên là ....(T_T).....] - Vật phẩm này có tên là "Thiên sứ vũ dực", là thứ có thể khiến Huyết thống Thiên sứ của hắn tăng cấp, trở nên càng thêm thuần khiết, càng thêm thánh thiện. Bên trong là vậy, bên ngoài nói cho đơn giản dễ hiểu chính là từ Thiên sứ hai cánh bình thường biến thành ba cánh mà thôi, nhưng ko thể phủ nhận sức mạnh của hắn sẽ lại được tăng đáng kể...!!!
Đổi làm bình thường chắc chắn hắn sẽ ko bao giờ dùng tới, từ đầu hắn chọn Huyết thống Thiên sứ cũng chỉ một phần là vì tò mò, một phần là muốn trêu chọc Hệ thống mà thôi.....thuần khiết, thánh thiện cái gì, vẫn là để trưng trên Thiên Đường thì hơn.....!!! Nhưng là với tình trạng của hắn bây giờ, thứ này lại trở thành cây cỏ cứu mạng.....đời đâu ai biết trước chữ ngờ nha~!!!
Lặng yên phun tào xong, Phượng Ca bắt đầu nhắm mắt đem "Thiên sứ vũ dực" hấp thu, bắt đầu quá trình thăng cấp đi-----!!!