[Đinh----!!! Đã thoát ly Thế giới Võng du. Quét dữ liệu toàn thân:

* Tên: Trác Phàm

* Tuổi: 28

* Giới tính: Nam

* Thuộc tính: Phúc hắc, cuồng dã, tà mị tra công

* Thể lực: 85

* Trí lực: 165

* Mị lực: 95

* Tinh thần lực: 65

* May mắn: 25

* Huyết thống: Thượng đẳng Thiên sứ

* Exp: 25 000

* Level: 10 ]

[ Đinh----!!! Đánh giá trình độ: S ----- Biểu hiện: xuất sắc......Chúc mừng người chơi tăng lên cấp 10 ]

[ Thông báo----!!! Hệ thống đã mở ra chức năng đổi đồ---!!! Người chơi có thể dùng điểm Exp của mình để đổi các vật dụng cần thiết cho quá trình công lược ]

[ Xin hỏi người chơi hiện tại bốc thăm quà thưởng nhiệm vụ??? Yes/ No??? ]

[ Yes ]

______________________________________________________

Cổ kính phòng ngủ, phong cách tinh xảo, hoa lệ, trong ko khí còn thoang thoảng mùi trầm hương nhè nhẹ....khiến người ko khỏi cảm thấy an tâm. Trác Phàm.....ko, có lẽ hiện tại phải gọi là Phượng Ca – Nhàn vương của Đông Doanh quốc mới đúng. Phượng Ca khẽ run rẩy mi mắt, lặng yên bên đem các công năng của cỗ thân thể này lần lượt tiếp thu, bên ko quên đem dòng họ tổ tông 18 đời của cái Hệ thống chết tiệt kia mắng đến "cẩu huyết lâm đầu"...!!!

[ Shit, thế nhưng lại quăng mình vào lúc cỗ thân thể này dang bị thương mới ghê chứ.....ngao~!!! đau vãi linh hồn...!!! ] – Phượng Ca nhíu mi, cúi đầu nhìn lồng ngực tràn đầy bông băng, tỏa ra mùi thuốc Bắc nồng nặc của mình mà ko khỏi thở dài....!!!

Cứ xuyên qua là phải có một định luật là nhất định phải bị thương sao? Rớt hồ ko được sao? Ko thì trúng độc cũng được, còn hơn là bị đâm thủng một lỗ từ trước ra sau như vầy nha....!!! Một tên từ nhỏ tới lớn sống trong an nhàn sung sướng như hắn làm sao mà chịu nổi a~!!!

[ Đinh---!!! Xúc phạm Hệ thống: -20. Thông báo---!!! Người chơi giá trị Danh vọng đã đạt mức -50. Bắt buộc gán vào thuộc tính: Vô lại ( thời gian: vô hạn định )] – thanh âm vô tình, cứng nhắc của Hệ thống lại lần nữa vang lên, thong dong xối cho hắn 1 chậu nước lạnh, lạnh thấu tâm can......!!!

 -Ngao~ Hệ thống chết tiệt, lại lấy việc công làm việc tư....nguyền rủa ngươi ăn mì ko có gói gia vị, đi wc ko có giấy vệ sinh, giấy vệ sinh nằm trong gói mì ăn liền, đi wc chỉ có gói gia vị.....!@#$%^&*()

[ Bổn Hệ thống ko cần ăn mì, cũng ko cần đi wc....!!! ] - *xem thường-ing*

_ !##$%$%^^& - *tức điên-ing*

Mắng một hồi, Trác Phàm cũng ko khỏi cảm thấy mình ngu ngốc, đi tranh cãi với một đống số liệu làm gì....!!! Thở dài ngao ngán mở khuôn nhiệm vụ, nhìn xem ở Thế giới này hắn lại nhận được cái nhiệm vụ quỷ gì nữa đây...!!!

[ Tựa đề câu chuyện: Trọng sinh chi tuyệt sắc nữ đặc công. Nhiệm vụ: Giúp Bạch Mân Côi trở lại thế kỷ 21. Hoàn thành thưởng Exp: 20 000; Mỗi hạng mục: +15; Một vật phẩm tùy chọn.

Nữ chính: Bạch Mân Côi [ Bạch Vô Tâm ] – kiếp trước là Nữ cảnh sát đặc nhiệm của X quốc. Tính cách cứng cỏi, giỏi giang, có chút bá đạo và cố chấp. Do một lần nhiệm vụ bị gián điệp tiết lộ dẫn đến toàn quân bị diệt. Bạch Vô Tâm mang theo hận ý trọng sinh đến trên người Bạch Mân Côi – Đại tiểu thư điêu ngoa, đanh đá, ngu ngốc, háo sắc của phủ Tướng quân Tây Kỳ Quốc.

Từ đó, con Công điêu ngoa biến kiêu ngạo Phượng Hoàng, tài hoa chợt hiện, tài mạo song toàn, khuynh đảo Tứ Quốc. Các Mỹ nam đua nhau quỳ dưới gấu váy của nàng: Tân Đế Vương Đông Doanh nổi tiếng lạnh lùng, đạm mạc – Phượng Lãnh Gia; Ôn nhu, thanh nhã Phật gia thánh sử - Ngọc Ôn Trần; Si tình, trung thành cận vệ - Đàm Xu; Yêu nghiệt Vương gia – Phượng Ca,....mỗi người một vẻ, mỗi người đều là như thế xuất sắc, đều như thế.... yêu nàng.

Cuối cùng hoa sẽ lạc nhà ai...? Khi biết cách trở về, Bạch Mân Côi sẽ lựa chọn ở lại thời đại này hay trở về thế kỷ 21 trả thù cho đồng bạn của nàng???

Hồi sau sẽ rõ....!!! ]

  -.....(-_-|||)....WTF??? Vậy là sao? Truyện này chưa hoàn thành sao??? – Phượng Ca hắc tuyến nhìn xong giới thiệu vắn tắt về Thế giới này, đọc đến câu cuối cũng nhịn ko được phun tào....!!!

[ Đinh---!!! Chính xác, bởi vì cậu chuyện này vẫn chưa hoàn thiện nên có rất nhiều yếu tố bất định, vì thế quy tắc của Thế giới này cũng sẽ phá lệ mạnh mẽ, giám sát chặt chẽ để giữ cho Thế giới này ko bị sụp đổ, độ khó tăng gấp đôi....Còn nữa, vì nội dung vởi kịch chưa hoàn thiện nên sẽ ko nhắc nhở kịch tình, người chơi có thể tăng thêm độ tự do khi thực hiện nhiệm vụ, mời người chơi cố gắng...!!!]

  -Độ khó tăng gấp đôi sao? Hừ....thừa biết nói như vậy sẽ chỉ làm cho tôi hứng thú hơn thôi, Hệ thống ngươi là cố ý sao??? – Phượng Ca khẽ kéo khóe môi, cười lạnh vạch trần ý đồ của Hệ thống.

[ Nhân vật thế vai: Phượng Ca – Vương gia của Đông Doanh Quốc. Từ nhỏ liền phong lưu, phóng khoáng....nổi tiếng với dung mạo được xưng tụng là "Yêu nghiệt" bậc nhất Tứ Quốc. Nhưng bởi vì ko muốn bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt Vương quyền của mấy anh em nên đã công bố mình là một tên Đoạn tụ*, ko ham muốn quyền lực, chỉ muốn thanh nhàn mà sống, nơi nơi sưu tầm mĩ nam, hễ đẹp là đem người đi bắt về...coi trời bằng vung....!!! Là một trong các nam chính, lão công sau này của Bạch Mân Côi----!!! Hiện đang bị thương do một tên Nam sủng là nội gián dẫn đến bị ám sát, ở phủ tịnh dưỡng ] – Hệ thống lựa chọn ko nhìn Phượng Ca châm chọc, chậm rì nói tiếp về thông tin của cỗ thân thể này....

(*): Gay, từ dùng ở cổ đại.

  -Ha~!!! Nữ chính cũng thật trâu nha~!!! Thế nhưng còn có khả năng bẻ "cong" thành "thẳng"??? Vậy để lần này thi xem là tôi "bẻ cong" đám nam chính kia trước, hay là cô "bẻ thẳng" tôi trước----!!! Hừ.....!!! – nếu nói có cái gì Phượng Ca ghét nhất, thì phải là một đám nữ nhân cứ tự cho mình là đúng, chủ trương muốn "bẻ thẳng" những người như hắn để "cứu vớt" đời hắn.....Ha~!!! đùa sao? Ai cần bọn họ làm vậy chứ? Vi phạm ý nguyện của tạo hóa nhưng là sẽ phải chịu hậu quả nặng nề đó nha~!!!

Lúc Phượng Ca còn đang suy nghĩ đối sách, xem mình nên làm thế nào để đối phó vị Nữ chính nghe có vẻ rất lợi hại kia thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gọi nho nhỏ:

  -Vương gia, người tỉnh chưa ạ??? – ko phải giọng của nha hoàn, mà là thanh tuyến trong trẻo của thiếu niên chưa vỡ giọng.

  -Hưm.....vào đi----!!! – Phượng Ca khép hờ mí mắt, lười biếng nói

Người bên ngoài nghe vậy, ko dám chậm trễ, nhanh nhẹn đẩy cửa đi vào, theo sau là lục tục tiếng bước chân.

Phượng Ca lúc này mới nhìn rõ dung mạo người tới, là một thiếu niên tầm 15, 16 tuổi, trời sinh mặt mày thanh tú, linh động. Thân hình mảnh khảnh, khóe léo, một thân thanh y càng khiến cậu tựa như Tiên đồng đi ra từ bức tranh xưa....hai hàng mi dài cong dịu ngoan rũ xuống che đi đôi mắt hạnh trong suốt, thuần thục giúp Phượng Ca rửa mặt, thay thuốc...!!!

Trong trí nhớ của Phượng Ca cũng có tin tức về người này: thiếp thân người hầu của hắn – Gia Bảo. Haiz...đúng là làm vương gia có khác, ngay cả người hầu cũng là như vậy "Tú sắc khả cơm".....ko những thế, cả đám người hầu đằng sau cũng là thuần một sắc tiểu mĩ nam, ngày như vậy thật là Thần tiên cũng ko bằng nha~!!!

  -Vương gia, sáng nay Hoàng thượng đưa tin là Người và Thái hậu sẽ đên thăm người vào giờ Ngọ, ngài có cần Tiểu Bảo giúp người thay y phục khác ko ạ??? – Gia Bảo làm như đã quen với việc Phượng Ca luôn như thế thất thần, mỉm cười dịu dàng hỏi.

  -Hừm...ko cần, bọn họ là đến thăm bệnh, cũng ko phải đến xem phong thái của bổn vương, cứ như vầy là được rồi....!!! – Phượng Ca lặc lắc đầu. lười biếng híp mắt, cười tà nói.

  -Vâng, vậy bây giờ người nên dùng bữa rồi ạ, Vương gia muốn uống canh tổ yến hay nhân sâm??? – Gia Bảo gật gù nghe lời, lại chớp chớp đôi mắt to nhìn Phượng Ca.

Hai Thế giới trước đều toàn là mĩ nam tới tay lại chưa kịp "ăn" Phượng Ca, làm sao chịu nổi như vậy dụ hoặc, ko khỏi càng cười đến tà mị, vươn tay kéo kéo khuôn mặt Gia Bảo, cắn một ngụm lên bờ má non mềm, thỏa mãn nói:

  -Ta muốn ăn canh Tiểu Bảo, làm sao bây giờ??? – nói xong liền mỏi mắt mong chờ người nào đó sẽ khuôn mặt đỏ hồng, xấu hổ nhào vào lòng hắn...!!! Nhưng.....tưởng tượng là tốt đẹp, sự thật là tàn nhẫn....Gia Bảo thấy vậy thế nhưng một chút phản ứng cũng ko có, tiếp tục chớp chớp đôi mắt to tròn, nhíu mày suy tư:

  -Canh Tiểu Bảo??? Vương gia....Tiểu Bảo ở chỗ này ko có chuẩn bị a~!!! Người chờ một chút, để Tiểu Bảo đi hỏi Đại trù...!!! – nói xong, ko đợi Phượng Ca kịp phản ứng liền quay đầu chạy đi....bên đi bên còn ko quên lầm bầm:
 

  -Kỳ quái....bệnh thích cắn người của Vương gia đáng lẽ phải hết lâu rồi mới đúng, tại sao lần này lại tái phạm nữa??? Phải đi hỏi Trần đại phu mới được...!!!

Cỗ thân thể này của Phượng Ca thật sự rất ko tồi, chẳng những bề ngoài siêu cấp yêu nghiệt mà thiên phú võ công cũng "yêu nghiệt" ko kém, tất nhiên là ko hề ngoài ý muốn đem lời Gia Bảo thì thầm nghe được một chữ đều ko lọt mất...!!! Ko khỏi khẽ run rẩy khóe miệng....

[ Chắc hẳn trước đây cỗ chủ cũng từng muốn "ăn" hàng này mà "nuốt" ko vô đi.....là đi??? Haiz....chậm tiêu cũng ko nên chậm đến mức ma chê quỷ hờn như vậy nha~!!!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play