Đến chiều tà, hai chủ tớ Ngọc Ôn Trần cuối cùng cũng kịp đi đến thị trấn nhỏ gần nhất, ko phải nghỉ ngơi nơi hoang sơn dã lĩnh.....!!!
- A Thanh, trước vẫn là mời đại phu đến xem tình trạng của hắn đã...!!! chúng ta cũng ko vội bây giờ, nếu đến ngày mai hắn vẫn ko tỉnh thì đành gửi hắn lại đi---!!! - Ngọc Ôn Trần đưa mắt nhìn vẫn còn đang "ngất xỉu" Phượng Ca, quan tâm nói.
- Vâng, để A Thanh sắp xếp xong phòng cho công tử sẽ đi ngay - A Thanh bĩu môi, mất sức "chín trâu hai hổ" mới khiêng được cái "của nợ" giữa đường nhặt được kia vào phòng, thở hồng hộc oán giận:
- Dựa vào...nhìn "mảnh mai" thế kia mà cũng nặng khiếp....!!! Ăn gì vậy ko biết...!!! - bên nói bên nhanh tay quăng Phượng Ca lên giường, bắt đầu dọn dẹp phòng đi.
Đại phu rất nhanh liền được mời đến, là một lão nhân trông rất nho nhã, hiền lành. Lão nhân tán thưởng nhìn vài vị công tử trong phòng đều là "Nhân trung long phượng", thong thả bắt mạch, vuốt râu nói:
- Vị công tử này ngoại thương đã được xử lý rất khá, ko có vấn đề gì nhiều, chỉ có điều phạm nội thương khá nặng, sợ là phải điều dưỡng hơn nửa năm mới có khởi sắc.
Ngọc Ôn Trần nghe vậy khẽ nhíu mày, A Thanh ở một bên mừng thầm, "giả nhân giả nghĩa" thở dài nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT