Vừa tiến vào, hoàng đế đã ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào, dường như còn pha lẫn hương cay nhè nhẹ. Sự kết hợp này khiến người ta thần thanh khí sảng, cảm giác phiền muộn khi phê duyệt tấu chương cũng biến mất phần nào.
Hắn men theo mùi hương nhìn về phía cái chén sứ trong tầm tay Nhàn Quý phi, mùi hương tỏa ra từ chính chiếc chén này.
“Quý phi đang uống gì thế?”
“Là trà gừng đường đỏ thông bạch, Ninh Nhi tìm cho ta loại trà giúp giải cảm, nghe còn rất ngon. Hoàng Thượng có muốn nếm thử không?”
Đây cũng là lí do nàng cố ý hay vô tình để Ninh Nhi tránh mặt hoàng đế.
Hoàng đế dường như vẫn không phát hiện, nghiêm túc đánh giá mùi hương của chén trà.
Bình thường hắn không thích đồ ngọt cho lắm, huống hồ đây còn là đồ Nhàn quý phi dùng để khử hàn. Nhưng hương thơm từ chén trà cứ quấn quýt nơi chóp mũi, cuối cùng hắn vẫn trầm giọng nói: “Vậy để ta nếm thử xem sao.”
Hắn không chút khách khí bưng chén trà gừng trên bàn lên cẩn thận quan sát. Mùi hương này thật hấp dẫn, màu sắc cũng không tồi..
Hắn nhấp một ngụm, tỉ mỉ thưởng thức, rồi uống tiếp muống thứ hai, muống thứ ba, muống thứ tư, muỗng……
Diệp Ninh vừa ngẩng đầu lên đã thấy một màn này, cậu bé như bị sét đánh, vất vả lắm mình mới lén mang được được chút trà gừng về cho mẫu phi, sao lại bị phụ hoàng uống rồi?
Hốc mắt cậu bé lặng lẽ ửng đỏ, thân hình nho nhỏ rúc sang một bên, ủy khuất mím chặt môi.
Sự khao khát ngây thơ về người cha trong lòng Tiểu Diệp tức khắc phai nhạt đi không ít, trà đó cậu bé mang về cho mẫu phi chữa bệnh mà!
Hoàng đế uống sạch chén trà gừng không chừa một giọt, dòng nước ngọt ngào lại ấm áp len lỏi khắp cơ thể, tứ chi cứng ngắc vì phải ngồi phê duyệt tấu chương một khoảng thời gian dài cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Đêm qua trời đổ một trận mưa lớn, trong thân thể hắn vốn có chút hàn khí, uống xong chén trà nóng này, cảm giác lạnh lẽo đã hoàn toàn biết mất.
Trên mặt Hoàng đế không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc, phòng bếp nhỏ trong điện của Nhàn quý phi vậy mà còn có bản lĩnh như vậy.
Hắn buông chén muỗng xuống, tỏ vẻ như không có chuyện gì, nói: “Phòng bếp nhỏ của Quý phi nấu chén trà này rất hợp khẩu vị của trẫm.”
Nhàn quý phi nhàn nhàn cười: “So ra vẫn kém ngự thiện của Hoàng Thượng.”
Hoàng đế nhướng mày, liếc nhìn cửu hoàng tử ở một bên. Nhớ tới lần trước Nhàn quý phi tìm hắn lý luận chỉ vì một lời đồn lại trong cung, hắn vốn định quét sạch lời đồn nhưng mặt khác lại không muốn để ý.
Có điều hiện tại…… Chén trà nóng hôm nay thật sự rất hợp khẩu vị hắn.
Hoàng đế ho nhẹ hai tiếng, phá lệ khen ngợi: “Thân thể Ninh Nhi thoạt nhìn có vẻ không tồi.”
Thân hình nhỏ bé của Diệp Ninh khẽ run lên, phụ hoàng khen thân thể cậu bé không tồi, phụ hoàng đã nhìn cậu bé. Quả thật gần đây hắn đã béo lên một chút.
Nhưng người lại uống hết đồ khử hàn của mẫu phi……
Diệp Ninh bởi vì một câu của hắn mà đứng ngồi không yên, lông mày nhíu chặt lại.
Trước khi rời đi, hoàng đế phân phó: “Gần đây trong cung mới đưa tới một mẻ trái cây, lát nữa kêu Lý Phúc An mang một ít tới điện Phúc Ninh.”
Lý Phúc An là đại thái giám bên người hắn, bảo ông mang trái cây đến điện Phúc Ninh, có thể nói là đã cho đủ mặt mũi.
Nhàn quý phi tựa như nghe không hiểu, hành lễ nói: “Cung tiễn bệ hạ.”
Hoàng đế: “……”
Lúc đến cửa đại điện, hắn đột nhiên dừng bước, nói: “Trà gừng uống rất ngon.”
“Tạ bệ hạ đã khen.” Nhàn quý phi nở một nụ cười cực kỳ ấm áp, nhưng trong lòng lại đang hừ lạnh. Bốn năm không gặp Ninh Nhi lấy một lần, đến khi gặp câu đầu tiên lại là vì một chén trà gừng.
Là công chúa nước láng giềng tới hòa thân, nàng cũng sinh hạ một hoàng tử, nhưng Ninh Nhi ở trong cung đích xác không được ưa thích, sống sót được đã là vô cùng may mắn.
Nhưng con trẻ vô tội, hắn làm hoàng đế mà chút khoan dung này cũng không có, còn muốn uống trà gừng?
Nằm mơ đi thôi!
Hoàng đế đi rồi, Diệp Ninh tủi thân nói: “Mẫu phi, trà gừng của người bị uống hết rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT