Mang theo đồ uống nóng hổi vừa ra lò, Diệp Ninh thuận lợi trở về điện Phúc Ninh. Cậu bé đi thẳng đến phòng bếp nhỏ nhờ Lâm cô cô nấu cho mình một chén trà gừng.
Sau khi trà gừng nấu xong, cậu bé giả vờ trấn định sai Lâm cô cô đi lấy mứt quả, còn mình thì bí mật đổi chén trà.
Diệp Ninh bưng cái chén thở hắt ra một hơi.
Trà gừng trong bình khi rót ra vẫn còn bốc hơi nóng nhàn nhạt, độ ấm vừa phải không bị phỏng lưỡi, thích hợp để uống ngay.
Diệp Ninh gấp không chờ nổi cẩn thận từng tí bưng bát chạy thẳng đến chính điện.
“Mẫu phi mẫu phi, nhi thần lại mang cho trà chữa bệnh cho người nè! Lần này chắc chắn uống rất ngon!” Giọng nói trẻ con ngây thơ từ xa bay tới lỗ tai Nhàn quý phi.
Khi đó Nhàn quý phi tựa người trên ghế quý phi, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe thấy lời của nhi tử bảo bối, nàng đột nhiên trợn tròn mắt. Nhớ tới chén trà gừng ngọt ngấy ngày hôm qua, nàng giật mình đánh thót, ngồi phắt dậy.
Ngay sau đó gương mặt tươi cười, tràn đầy mong đợi của Diệp Ninh đập vào mặt nàng. Nhàn quý phi vẫn luôn cưng chiều nhi tử giờ khắc này không khỏi cứng đờ người, nhìn chén trà quen thuộc trong tay cậu bé với vẻ mặt kỳ quái.
Nàng uyển chuyển nói: “Ninh Nhi, hôm nay mẫu phi không có khẩu vị lắm, ngày khác lại uống có được không?”
Ai ngờ lời này đã gãi đúng chỗ ngứa, khiến cậu bé lại càng hưng phấn: “Vậy mẫu phi càng phải uống, uống cái này xong ăn uống sẽ ngon miệng hơn. Mẫu phi, người mau uống đi?”
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Ninh đỏ bừng vì chạy, trên tay bưng cái chén còn lớn hơn đôi tay của mình. Diệp Ninh kiễng chân lên, bưng cái chén bưng đến trước mặt nàng, cặp mắt to tròn tràn đầy lo lắng và chờ mong như thể gắn hai ngôi sao lấp lánh lên tròng mắt.Trong lòng Nhàn quý phi ấm áp, không phải chỉ là môt chén trà gừng thôi à? So với một mảnh hiếu tâm của Ninh Nhi khó uống một chút thì có là gì?
Nàng cắn răng nhận lấy chén muỗng, hương thơm ngọt ngào tươi mát xen lẫn vị cay nhẹ nhẹ của gừng và bạch thông xộc tới. Có lẽ là vì cảm nhận được tâm ý của Ninh Nhi nên giờ phút này nàng cảm thấy mùi gừng chán ghét cũng không đến mức khó chấp nhận như vậy?
Cứ coi như là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đi! Nàng đang định nín thở uống cạn thì một giọng nói bén nhọn từ ngoài điện truyền đến: “Hoàng Thượng giá lâm ——”
Nhàn quý phi như được đại xá, vội vàng đặt chén canh xuống đứng dậy tiếp giá.
Diệp Ninh đứng bên cạnh mở to hai mắt nhìn, nói sợ người khác không tin, nhưng đây là lần đầu tiên cậu bé được gặp phụ hoàng!
Phụ Hoàng rất hiếm khi tới điện Phúc Ninh, mà cho dù tới cũng chưa bao giờ yêu cầu gặp Diệp Ninh. Có thể cậu bé đã từng gặp phụ hoàng rồi, nhưng số lần qúa ít ỏi mà hắn lại còn nhỏ nên không thể nào nhớ rõ.
Lần trước nhìn thấy bóng lưng phụ hoàng ở Ngự Hoa Viên, cậu bé không hề nhận ra cha mình, đủ để thấy mối quan hệ giữa hai người họ xa lạ đến mức nào.
Diệp Ninh khẩn trương đứng thẳng lưng, trong lòng vừa thấp thỏm lại chờ mong nhìn ra cửa.
Vị hoàng đế anh tuấn ngoài 30 tuổi đang trong độ tuổi tráng niên, vóc dáng hắn cao lớn, cường tráng, long hành hổ* bộ bước vào trong điện. Hai mắt Diệp Ninh sáng long lanh, hóa ra đây là phụ hoàng của hắn!
( Người có cước bộ đi hùng dũng bước đi như cọp gọi là Hổ bộ và dáng đi của vua chúa)
Diệp Ninh ngước khuôn mặt nhỏ tràn đầy mong mỏi và ngưỡng mộ lên, nhưng phụ hoàng lại không hề nhìn cậu bé, thậm chí người còn không thèm để ý đến sự tồn tại nhỏ bé của cậu trực tiếp đi đến cái bàn bên tay phải mẫu phi.
Mà Diệp Ninh lại ở bên trái Nhàn quý phi.
Gương mặt nhỏ của cậu bé 4 tuổi lập tức trắng bệch, chân tay luống cuống đứng bất động tại chỗ, ánh sáng trong đôi mắt vụt tắt lại không dám nhìn về phía phụ hoàng lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT