Diệp Dao nhéo bình hồ lô trong tay, một luồng ánh sáng cực mỏng hiện lên, khiến cô bé cảm nhận được một loại cảm giác yêu thích thuần khiết.
Diệp Dao nhìn bầu trời bên ngoài cấm cung, nghĩ thầm: Chắc là Nhàn quý phi uống xong trà gừng rồi nhỉ?
Nhưng mà cô bé không ngờ, ngày hôm sau lại chờ được một Diệp Ninh khóc thút thít.
“Diệp Dao, ta gặp phụ hoàng rồi, ông ấy không giống như những gì ta nghĩ hu hu.” Diệp Ninh nhỏ bé nhìn cực kỳ đáng thương: “Nhìn phụ hoàng đáng sợ lắm. Ông ấy còn uống hết trà của mẫu phi nữa! Mẫu phi vẫn chưa kịp uống mà hu hu!”
Tối hôm qua cậu bé suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn cảm thấy sức khỏe của mẫu phi quan trọng hơn, phụ hoàng làm như vậy là không đúng.
“Phụ hoàng?” Diệp Dao nhớ tới ánh sáng xanh mang theo cảm xúc vui vẻ ngày hôm qua.
Hóa ra không phải là Nhàn quý phi, mà là phụ hoàng?
Diệp Dao nhất thời có chút hoảng hốt, không biết nên suy nghĩ thế nào. Cô bé cảm thấy có chút kinh ngạc lại có chút mới lạ, càng nhiều hơn là cảm giác có chung kẻ thù với Diệp Ninh.
“Đấy là trà giúp mẫu phi ngươi đuổi hàn khí, vậy mà ông ấy lại uống hết!” Diệp Dao hừ nhẹ nói: “Đừng cuống, ta lại nấu cho ngươi một chén nữa.”
“Cảm ơn ngươi, Diệp Dao. Đồ này cho ngươi, ngươi cầm lấy đi.” Tiếng khóc của Diệp Ninh lập tức im bặt, đẩy cái hộp gỗ đến trước mặt cô bé.
Hôm nay, trong hộp gỗ không chỉ có nguyên liệu nấu trà gừng, còn có một chùm nho màu tím căng mọng, trơn bóng.
Cô bé vui mừng cầm lấy chùm nho nặng trĩu. Diệp Dao lập tức đưa ra quyết định cô bé muốn trồng một giàn nho trên khoảng đất trống mới dọn sạch kia.
Diệp Dao nấu xong trà gừng, cậu bé lặp lại trò cũ, đổ trà vào trong bình rồi lén tráo đổi với trà trong phòng bếp. Dọc đường đi Diệp Ninh cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ bị người ta nẫng tay trên.
Nhưng cậu bé không biết, lúc này một vị khách không mời mà đến đang trên đường tới điện Phúc Ninh.
Hoàng đế phê duyệt tấu chương suốt một đêm, cuối cùng hắn không thể chịu nổi được nữa, xoay cổ tay nhức mỏi, nhíu chặt mày gọi đại thái giám Lý Phúc An.
Sau đó, Lý Phúc An lập tức đi thẳng đến điện Phúc Ninh.
Trùng hợp chính là, Diệp Ninh vừa mới đổi trà gừng xong, lúc cậu bé đi ngang qua cổng lớn điện Phúc Ninh thì đúng lúc đυ.ng phải Lý Phúc An đang vội vàng chạy tới.
Một lát sau, Diệp Ninh nhìn bàn tay trống rỗng của mình, vất vả lắm cậu bé mới mang được trà về mà, hôm nay lại……
Tiểu hài tử mím môi hốc mắt ửng hồng, ngay sau đó ‘oa’ một tiếng chạy vào trong điện, cậu bé nhào vào trong lòng ngực Nhàn quý phi, nức nở: “Mẫu phi, trà gừng của người lại bị phụ hoàng cướp mất rồi ô ô ô ——”
Hắn không thích phụ hoàng nữa đâu, ngay cả mẫu phi mà ông ấy cũng bắt nạt!
Nhàn quý phi vỗ về Tiểu Diệp Ninh đáng thương, trên gương mặt tức giận thỉnh thoảng lại hiện lên ý cười.
Suýt chút nữa nàng lại phải uống chén trà gừng kh ủng bố kia rồi. Đáng thương cho một mảnh tâm ý của Ninh Nhi, bị người nọ ăn mất.
- --------------
Trong cấm cung, Diệp Dao đang ngồi trước bàn đá thích thú ăn nho. Cô bé nhẹ nhàng cắn một cái, hút nước nho chua chua ngọt ngọt. Thịt quả mọng nước, trong suốt như pha lê rơi vào trong khoang miệng.
Nước nho ngọt ngào, kèm với vị chua nhẹ xâm chiếm vị giác, bùng nổ trên đầu lưỡi. Cô bé lại hút thêm một ngụm nước nho, hương vị này —— quả thật quá tuyệt vời!
Nhoáng một cái, chùm nho đã được ăn sạch sẽ. Cô bé nhặt hạt nho ở bên cạnh mang đi rửa sạch, sau đó khoanh một mảnh đất trống, tưới chút nước cho đất ẩm ướt rồi gieo hạt giống nho xuống. Về sau nàng sẽ dựng một giàn nho ở đây, quá mấy năm nữa là có nho để ăn rồi.
Diệp Dao liếʍ nước nho ở khóe miệng. Bỗng nhiên nàng cảm nhận được niềm vui thích nhàn nhàn, bình hồ lô lại lóe lên một tia sáng cực nhỏ.
Nàng nhìn bầu trời bên ngoài cấm cung, nghĩ thầm: Lần này hẳn là Nhàn quý phi đã uống rồi nhỉ?
Nhàn quý phi khỏi bệnh rồi, Diệp Ninh sẽ phải đến thượng thư phòng cầu học, có lẽ ngày mai hắn sẽ không tới nữa rồi?
Nhưng điều khiến Diệp Dao không ngờ tới chính là, ngày hôm sau Diệp Ninh lại tới sớm.
Cậu bé hậm hực chạy đến, tủi thân nói: “Diệp Dao, trà gừng của chúng ta lại bị phụ hoàng lấy mất rồi!”
Diệp Dao: “……” Cho nên cảm giác vui mừng ngày hôm qua, vẫn là của phụ hoàng?
“Vậy ta lại làm cho ngươi một chén nữa nhé?”
Diệp Ninh uể oải, trong giọng nói vui mừng nhàn nhạt lại có chút ủ rũ nói: “Không cần đâu. Bệnh phong hàn của mẫu thân đã khỏi rồi, chỉ là thân thể vẫn hơi yếu, bây giờ bà đã đổi sang uống canh bổ rồi.”
Cuối cùng cậu bé vẫn không thể cho mẫu phi uống trà gừng đường đỏ, rõ ràng là trà gừng tốt hơn thuốc nhiều mà, tiếc chết mất thôi.
“Ai!” Đều tại phụ hoàng quấy rối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT