Nhưng bây giờ tôi không nắm chắc được suy nghĩ của Trịnh Hà.
Trông cũng không thấy có gì quá khác thường.
Càng quan trọng hơn là tiền của tôi đã không còn rồi.
Còn lại, chỉ có... nhà họ Hoàng.
Nghĩ tới đây, còi báo động trong lòng tôi vang lên, tôi và Trịnh Hà liếc nhìn nhau một cái, ánh mắt lại nhìn về phía tấm thẻ vàng kia.
Thẻ vàng đặt ở trước mặt Trịnh Hà, là cho anh ta, nhưng Trịnh Hà lại hỏi ý kiến của tôi, chẳng lẽ chuyện mà nam chính này muốn nói cũng có liên quan đến tôi?
"Vợ chưa cưới của anh là một người thông minh. Dưới tình huống không biết gì mà còn có thể đoán được bảy tám mươi phần trăm."
Nam chính khen tôi, tôi không biết nên vui hay nên buồn, chỉ ngượng ngùng cười một tiếng.
Trịnh Hà kéo lấy tay tôi rồi nắm ở trong lòng bàn tay, nói với nam chính: "Không đến lượt anh khen vợ chưa cưới của tôi. Có thời gian thì nói rõ mọi chuyện đi, anh muốn gì, tôi có lợi ích gì."
Nếu như nói nam chính là kiểu không che giấu khí thế chút nào, vậy thì Trịnh Hà giống như loài rắn nơi âm u, trông thì có vẻ yếu đuối, nhưng vào những lúc quan trọng ắt sẽ lộ ra sự sắc sảo.
Ánh mắt của nam chính chuyển qua chuyển lại giữa tôi và Trịnh Hà, dường như cảm thấy rất thú vị, ngay sau đó lại lấy một cái USB ra, quơ quơ ở trước mặt hai chúng tôi.
"Chứng cứ phạm tội của nhà họ Hoàng và nhà họ Trịnh đều ở đây. Lúc nào khiến hai nhà sụp đổ, chỉ là chuyện ra một quyết định mà thôi."
Được lắm, người này gan to thật, lại nói xằng nói bậy ở trước mặt tôi và Trịnh Hà.
Tôi nhìn chằm chằm vào USB, cảnh giác nhìn nam chính.
"Nhưng chúng tôi cần một người làm chứng."
Nam chính ngồi ở trên ghế, dáng vẻ như đang nắm giữ tất cả, bỏ USB vào trong túi.
"Anh muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Trịnh không phải là chuyện dễ dàng, nếu như anh làm chứng cho tôi, như vậy tôi sẽ giúp anh tách ra khỏi nhà họ Trịnh."
Trải qua mấy chuyện gần đây, tôi cũng không còn ngạc nhiên với lời này nữa.
Từ giây phút bố tôi không định cứu Trịnh Hà, tôi đã ý thức được địa vị của Trịnh Hà không hề quan trọng cho lắm. Mà điều không thể phủ nhận nữa là, cho dù ở nhà họ Hoàng tôi được cưng chiều đến cỡ nào đi chăng nữa, nhưng từ hành động chuẩn bị xe cho tôi một mình đến hiện trường nguy hiểm của mẹ Điền, tôi nhận ra địa vị của tôi ở nhà họ Hoàng cũng không như tôi tưởng tượng.
"Chúng ta chỉ là quân cờ."
Tôi siết chặt tay, một loại đau thương bao phủ trong lòng, khiến cho tôi tạm thời không bình tĩnh lại được.
"Đúng không Trịnh Hà?"
Trịnh Hà xoa đầu tôi: "Đúng."
Tôi là người được phúc trong họa, nếu như tôi không đi cứu Trịnh Hà, có lẽ kết cục cuối cùng của tôi chính là ở giây phút nhà họ Hoàng diệt vong, gánh vác tất cả mọi hậu quả sau khi nhà họ Hoàng sụp đổ.
Nói ngắn gọn thì tôi là ống nuôi cấy cổ độc, mọi người chỉ có thể nhìn thấy cổ độc và ống nuôi cấy, nhưng lại không biết người đứng sau nuôi cấy cổ độc là ai, một khi chuyện vỡ lở, thứ bị đập vỡ trước tiên chính là ống nuôi cấy.
Loại tình tiết thương nghiệp như vậy được dùng ở trong rất nhiều tiểu thuyết, nhưng trong tiểu thuyết lại không viết chi tiết về tranh chấp giữa nam chính với nhà họ Hoàng và nhà họ Trịnh, vậy nên tôi cũng chưa từng để ý đến.
"Thẻ vàng này, lấy nhé."
Tôi cầm thẻ lên nhét vào trong ngực Trịnh Hà.
Nếu chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, vậy thì không thể không nhận sự trợ giúp của nam chính.
Hóa ra trong tiểu thuyết Trịnh Hà làm nhiều chuyện xấu như vậy chỉ là vì muốn rời khỏi nhà họ Trịnh.
Tuy rằng nhà họ Hoàng đối xử tốt với tôi, nhưng tiếc rằng tôi chỉ là một người xuyên sách đáng thương, trước mắt tôi còn chưa đến mức có tình thân tích lũy ở nhà họ Hoàng thì đã kết thù, hơn nữa, tôi cũng chưa gặp mặt ông bố trong truyền thuyết của tôi lần nào.
Xem ra không phải vai phụ nhỏ không có đất diễn thì sẽ không quan trọng.
Trịnh Hà cẩn thận để ý đến tâm trạng của tôi, có thể là sợ tôi biết tin sẽ quá đau lòng quá buồn khổ, thấy tôi không có dáng vẻ bi thương gì mà ngược lại còn có chút vui vẻ, anh ta không khỏi bật cười, đặt thẻ vào trong tay tôi.
"Ngọc Ngọc giữ lấy đi." Trịnh Hà nháy mắt mấy cái: "Chẳng phải trước đó nói anh lừa tài sản của em sao, bây giờ những thứ này đều là của em."
Nam chính cũng đặt USB trong tay xuống, không ở lại thêm nữa, mọi chuyện xem như đã có kết thúc, chỉ chờ đợi bão tố đến nữa thôi.
Sau khi nam chính đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Không đúng."
Tôi nghi ngờ mà nói: "Em đánh nữ chính, tại sao anh ta không so đo với em?"
Trịnh Hà chỉ vào vết bầm nơi vành mắt: "Anh trả giúp em rồi."
Tôi tới gần nhìn mắt của anh ta, nhẹ nhàng xoa chỗ đó, anh ta nắm lấy tay tôi đặt ở trước ngực anh ta.
Điều mà ngay cả tôi cũng không phát hiện đó là, không biết từ lúc nào tôi đã vô tình nảy sinh một loại cảm giác ỷ lại và tin tưởng vào Trịnh Hà.
Chúng tôi im lặng một hồi lâu, Trịnh Hà cũng không nói gì, so với tôi, tình cảm của Trịnh Hà với nhà họ Trịnh càng sâu đậm hơn, từ khi anh ta phát hiện mình chỉ là một quân cờ, đến khi cố gắng tự mình phát triển sự nghiệp để thoát khỏi nhà họ Trịnh, luôn là quá trình tự mình cố gắng chiến đấu.
Trong kịch bản ban đầu, Hoàng Ngọc Ngọc tôi chỉ là một hòn đá kê chân để anh ta đi đến thành công, bây giờ, tôi và anh ta đã đứng ở cùng một chiến tuyến.
Trịnh Hà ho khan một tiếng, vẻ mặt trầm trọng, lại ít đi một chút nghiêm túc.
"Ngọc Ngọc, em đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận chân tướng chưa?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT