"Đến chưa?"
"Đến rồi."
"Ở đâu?"
"...Cô quay đầu."
Người đàn ông đội cái trùm đầu màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt, sau khi gã ta xác nhận xung quanh không có ai mới đứng ở đối diện tôi.
Nhìn trạng thái của của Trịnh Hà có vẻ không được tốt cho lắm, một con mắt bị đánh sưng lên, anh ta nhíu chặt mày khi trông thấy tôi, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại ho khan dữ dội, ho ra một chút máu.
Cảnh này làm tôi sợ hết hồn, tôi ôm chặt vali và nói: "Anh có đánh người đến mức tàn phế không đấy?"
Người đàn ông thấy tôi như vậy thì cười ha ha: "Không chết được. Một tay giao tiền một tay giao người, chồng chưa cưới của cô tàn hay không tàn không phải do tôi quyết định."
"Anh chỉ vì năm triệu này?"
Người đàn ông không phủ nhận: "Cô biết tôi không chỉ vì năm triệu này, nhưng cô bé à, chuyện mà bây giờ cô chưa hiểu rõ thì sớm muộn gì cũng sẽ hiểu. Những chuyện xấu xa của nhà họ Hoàng và nhà họ Trịnh các cô, tôi không muốn tham dự chút nào."
Tuy tôi không biết là chuyện gì, nhưng thái độ của người đàn ông này rất rõ ràng, là muốn cầm tiền bỏ chạy.
Người đàn ông cởi trói cho Trịnh Hà, cánh tay áp lên cổ Trịnh Hà, giọng điệu hung dữ: "Đưa vali đây!"
Tôi đi chậm rãi về phía trước, đặt vali xuống bên cạnh, cơ thể Trịnh Hà yếu ớt trông có vẻ không nhúc nhích được chút nào, tôi nắm lấy một tay của Trịnh Hà từ xa xa, kéo anh ta về phía tôi đồng thời đẩy vali qua đó.
Sau khi kéo Trịnh Hà sang tôi không dám chậm trễ chút nào, dìu anh ta đi từng bước đến đầu cầu thang.
Người đàn ông cao một mét tám tư, một nửa trọng lượng cơ thể đều đặt lên người tôi, tôi có chút không đỡ nổi, đi chưa được mấy bước đã bắt đầu thở hổn hển, Trịnh Hà cố gắng phân tán sức nặng, tựa đầu lên vai tôi, hơi thở nóng rực như đang bị sốt.
Anh ta chê cười tôi: "Đồ vô dụng."
Tôi lười nói chuyện với anh ta, cũng lười diễn cái dáng vẻ kiểu cách kia, nghiến răng một lúc lâu mới lườm anh ta một cái: "Người xấu tự có chuyện xấu mà! Ai bảo anh ngấp nghé tài sản của tôi! Lần này thì hay rồi, tiền đưa hết cho tên trộm đó rồi!"
Trên mặt Trịnh Hà có từng mảng xanh tím, bình thường cả buổi cũng không thấy anh ta có biểu cảm gì, lúc này lại cười rất vui vẻ, vừa nhếch khóe miệng lên đã hít hà, ánh mắt lại sáng đến đáng sợ.
"Sao em không Hà Hà dài Hà Hà ngắn nữa thế?"
Tôi trợn mắt khinh thường: "Bà đây mệt rồi."
Trịnh Hà giơ tay lên, dưới tình huống treo cả người trên người tôi mà còn giơ tay đặt lên đỉnh đầu tôi, xoa đi xoa lại.
"Như vậy mới đúng chứ, Ngọc Ngọc.".
Đam Mỹ HayXuống được một tầng, tôi hít thở sâu mấy cái mới tiếp tục đi, Trịnh Hà quay đầu nhìn tôi, một lúc lâu sau mới thu ánh mắt lại, tôi không nói rõ được trong lòng có cảm nhận gì, nhưng rất rõ ràng là những màn diễn trò của tôi trước đây đều bị người đàn ông này nhìn thấu.
"Hóa ra chỉ có tôi là chú hề nhảy nhót." Tôi căm hận mà lẩm bẩm: "Cuối cùng vẫn là cáo chơi đùa thỏ."
Trịnh Hà nghe thấy rõ ràng, lại cong khóe miệng lên cười một tiếng.
"Cho dù thế nào anh cũng phải nhớ ân tình của tôi." Mồ hôi của anh ta thấm ướt quần áo tôi, là cô chủ mà không biết Hoàng Ngọc Ngọc rèn luyện kiểu gì nữa, cơ thể hơi yếu, nếu là tôi ở thế giới hiện thực thì có lẽ không đến mức yếu như thế.
Trịnh Hà dán lên người tôi, nhiệt độ của hai người hòa vào nhau, đã thở không ra hơi rồi.
"Nhớ mà." Trịnh Hà hơi nhắm mắt lại, cúi người hôn nhẹ lên cổ tôi một cái: "Là em đã cứu anh, Ngọc Ngọc."
Chương 10
Mùi nước khử trùng ở trong bệnh viện rất nặng, Trịnh Hà nằm ở phòng bệnh tốt nhất, nửa người bị quấn băng vải.
Tôi xách rổ hoa quả tới thăm anh ta, lại nhìn thấy trong phòng bệnh có thêm một người đàn ông không thể quen thuộc hơn.
Nam chính đẹp trai phóng khoáng, bây giờ lại đang chung sống hòa bình với tình địch của anh ta.
Trời ạ! Tôi được chứng kiến lịch sử rồi sao?
Nam chính quan sát tôi một hồi lâu, chỗ đuôi lông mày bá đạo có chút hơi thở tàn bạo, dưới khí thế mạnh mẽ của trùm trường, căn phòng sáng sủa này còn tối đi mấy phần.
"Hoàng Ngọc Ngọc..."
Nam chính đọc tên của tôi, tôi có một loại xúc động muốn quỳ xuống đất xin tha.
Tôi quăng ánh mắt cầu cứu về phía Trịnh Hà, cùng là nhân vật phụ bé nhỏ, nhưng dù sao địa vị của Trịnh Hà cũng lớn hơn tôi một chút, vừa nhìn thấy nam chính tôi đã cảm thấy như một giây sau mình sẽ vào tù ở luôn!
Đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, trí nhớ dừng lại ở lúc tôi ra sức đập nữ chính tối hôm qua, toàn thân tôi run lên, muốn xoay người chạy trốn theo bản năng.
Suýt nữa thì quên mất, cuối cùng chuyện vẫn xảy ra.
Nữ chính bị bắt nạt, trùm trường đứng ra bảo vệ, sau đó là kết cục thế nào nhỉ?
Tôi bị đánh đến nỗi nửa chết nửa sống, công việc làm ăn của gia đình xuống dốc…
Bước chân vừa xê dịch chuẩn bị bắt đầu chạy, Trịnh Hà đã khẽ cười một tiếng, vẫy tay với tôi: "Ngọc Ngọc, đừng nghịch nữa."
Trịnh Hà cắt ngang sự liên tưởng của tôi, tôi ngước mắt nhìn nam chính rồi lập tức chột dạ mà dời ánh mắt đi.
"Được rồi."
Nhân vật phụ nhỏ nên nghe lời nhân vật phụ lớn, tôi cúi đầu đi đến bên cạnh Trịnh Hà, nhất thời tìm được một chút chống lưng xíu xiu.
Tôi không dám nhìn nam chính, chỉ lặng lẽ tới gần bên tai Trịnh Hà và nói: "Em đánh bạn gái của anh ta."
Trịnh Hà cũng lặng lẽ nói vào bên tai tôi: "Anh biết."
Tôi liếc nhìn nam chính một cái: "Anh ta đang nhìn chúng ta."
Trịnh Hà nhìn nam chính một cái, ý cười trong ánh mắt lan ra ngoài, dựa sát đầu tôi thì thầm: "Anh ta ghen ghét với chúng ta."
"Hả?"
Tiếng hả này của tôi có hơi lớn, Trịnh Hà đỡ trán bật cười. Anh ta tựa vào giường, nhíu mày nói với nam chính: "Ngại quá, vợ chưa cưới của tôi hơi chậm hiểu. Bây giờ đã làm xong chuyện chính, anh có thể nói mục đích mà anh đến đây được rồi."
Nam chính ung dung móc từ trong túi áo ra một tấm thẻ vàng, đặt ở trước mặt Trịnh Hà.
Tiền?
Đây đúng là thứ mà Trịnh Hà theo đuổi.
Trịnh Hà không động vào, ngược lại nhìn tôi một cái, cười hỏi: "Ngọc Ngọc, em nói xem có lấy không?"
"Em không cần." Tôi trực tiếp từ chối: "Nhận lợi ích của người ta thì phải giúp người ta làm việc, hơn nữa em cũng không thiếu tiền..."
Nói xong tôi chợt bừng tỉnh, chẳng lẽ Trịnh Hà rất thiếu tiền ư? Thậm chí trong nguyên tác anh ta còn không tiếc lừa gạt tôi để chiếm tài sản của tôi…