"Nhiệm vụ đầu tiên của tôi là thoát khỏi hôn ước."

"Không hiểu sao sau đó lại trở thành thoát khỏi nhà họ Hoàng."

"Tôi không nói rõ được, quả thật trải nghiệm này của tôi khá kỳ lạ, nhưng tôi cảm thấy những chuyện này đều rất chân thực."

"Giống y hệt như trong quyển tiểu thuyết 'Hot boy bá đạo yêu tôi'!"

Tựa đề “Nữ sinh viên đọc tiểu thuyết tẩu hỏa nhập ma, tưởng tượng mình trở thành nữ chính” treo ba giờ trên đầu bảng hot search.

Tôi nhìn chằm chằm đoạn phỏng vấn đó, tức không nói nên lời.

Rõ ràng tôi nói là nữ phụ độc ác, phóng viên bây giờ đúng là vô lương tâm mà.

Ngày đó tôi và Trịnh Hà cùng nhau trải qua một đêm vui vẻ, ngủ một giấc tỉnh lại thì trở về thế giới hiện thực.

Vì đoạn phỏng vấn này của tôi, "Hot boy bá đạo yêu tôi" lại một lần nữa trở nên nổi tiếng, tác giả kiếm lời đầy túi.

Tôi lật xem sách mấy lần, phát hiện tôi và Trịnh Hà chẳng có mấy nội dung, tác dụng của người công cụ chính là sử dụng xong là vứt.

Nhưng sau khi vào trong sách, lần đầu tiên tôi cảm nhận được bất cứ nhân vật nào cũng đều chấn động lòng người.

Từng được cảm nhận cuộc sống giàu sang sung sướng, tan cửa nát nhà, còn cả... tình yêu.

Tôi sờ lên môi, hình như vẫn còn sót lại nhiệt độ của Trịnh Hà.

"Bệnh nhân số 110, đến khám ở phòng khám số ba."

Tôi liếc nhìn con số trong tay, đi về phía khoa tâm thần.

"Phòng khám số ba rẽ trái đi vào trong."

Mùi vị lạnh lẽo của bệnh viện lại khiến tôi cảm thấy yên tâm, lúc ban đầu tôi tin chắc rằng mình xuyên sách, sau đó thời gian lâu dài, tôi dần dần cảm thấy có lẽ đây thật sự là do làm việc quá mệt mỏi nên mơ một giấc mơ.

Mơ thì mơ thôi, tỉnh lại tôi vẫn là nữ sinh viên kia, không có tài sản bạc triệu cũng không có bắt cóc chấn động lòng người, càng không có... tình yêu.

Tôi đẩy cửa đi vào phòng khám số ba, bác sĩ đang ngồi trước chiếc bàn màu trắng, mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang, đang tập trung gõ bàn phím, hình như đang hoàn thành giấy tờ cho bệnh nhân trước.

Tôi liếc nhìn một cái, cảm thấy không giống, nhìn kỹ lại... hình như ghi chép chi tiêu.

Bác sĩ khoa tâm thần rất thiếu tiền sao?

Tôi liếc mắt nhìn dáng vẻ của bác sĩ, là một người đàn ông cao cáo, trông cũng không giống người không có tiền. Từ đầu đến cuối bác sĩ không hề nhìn thẳng vào tôi, cũng giống như những bác sĩ khác, hờ hững và lạnh nhạt, không cảm nhận được bất kỳ sự ấm áp nào của một bác sĩ khoa tâm thần như trong tưởng tượng của tôi.

"Hoàng Ngọc Ngọc đúng không?"

Tôi ngồi xuống, đặt túi lên cái ghế bên cạnh và trả lời: "Vâng."

"22 tuổi, tạm thời chưa phát hiện chứng tâm thần phân liệt rõ ràng, có tình trạng hoang tưởng nhẹ." Anh ta đọc bệnh án một lần, lúc này mới ngẩng đầu nhìn tôi: "Nói triệu chứng của cô xem nào."

Bác sĩ này có đôi mắt rất đẹp, tuy đang đeo khẩu trang nhưng có thể nhìn ra chắc cũng khá đẹp trai, trên người anh ta cho tôi một loại cảm giác quen thuộc không tên, không khỏi khiến tâm trạng của tôi bình tĩnh lại.

Tôi nói giấc mơ kia cho anh ta nghe, lướt qua tất cả các tình tiết một lần, đồng thời nói với anh ta là giấc mơ này bắt nguồn từ một cuốn tiểu thuyết tên là “Hot boy bá đạo yêu tôi”.

Bác sĩ dùng đốt ngón tay gõ nhẹ xuống bàn: "Bây giờ cô cho rằng đó là một giấc mơ rồi hả?"

"Đúng."

Tôi gật đầu nói: "Nhưng tôi có chút... khó mà quên được."

Bác sĩ đóng bệnh án của tôi lại, cười một tiếng: "Cô này, cô nên đi tìm một người bạn trai chứ không phải đến khoa tâm thần."

Dứt lời, anh ta nhìn đồng hồ trên tay một cái, đúng lúc đến giờ cơm. Nhưng nhìn vẻ mặt buồn rười rượi của tôi, anh ta cũng không vội đi, uống một ngụm nước rồi hỏi: "Điều gì trong mơ khiến cô khó quên nhất?"

"Một người."

"Nam chính? Coi bản thân thành nữ chính?"

Tôi lắc đầu: "Là nam phụ, còn rất độc ác, thích tiền, không dễ nhìn thấu, rất xảo quyệt, nhưng là người tốt."

Bác sĩ nghe thấy những lời miêu tả mâu thuẫn của tôi thì cười đầy hứng thú: "Nghe cô nói như vậy thì người này chẳng tốt lành gì."

"Anh ấy..." Tôi cố gắng nhớ lại nội dung nhưng thể không nhớ nổi. Ngay cả gương mặt của Trịnh Hà tôi cũng không nhớ rõ được.

"Tôi không biết nữa." Tôi thở dài, đột nhiên cảm thấy thật sự không cần thiết phải đến đây, với cái đầu óc này của tôi, qua một thời gian nữa sẽ hoàn toàn quên hết mọi chuyện, vốn không chứa được phiền muộn.

Mấy ngày nữa chính là cuộc thi dựng mô hình, tôi phải chuẩn bị thật kỹ càng.

Bác sĩ rút một tờ giấy trắng ra, quét mã trên bệnh án của tôi.

"Nếu đã như vậy thì không có gì nữa, kê cho cô chút thuốc an thần uống mấy ngày là khỏe."

Bác sĩ đưa tờ đơn cho tôi, tôi ủ rũ cúi đầu cầm lấy, bác sĩ lại rút tay về.

"Thật sự không nhớ nổi?"

Tôi lại thở dài buồn rười rượi: "Không nhớ rõ được."

Bác sĩ không nói gì nữa, đặt tờ đơn vào trong tay tôi.

"Không cần để ý dư luận trên mạng." Lúc đi ra khỏi phòng khám, bác sĩ dặn dò: "Duy trì ăn uống lành mạnh và giấc ngủ ngon, chúc cô tâm trạng vui vẻ."

Tôi nói lời cảm ơn anh ta rồi cầm tờ đơn thuốc đi mua thuốc.

Lúc mua thuốc tôi mới phát hiện, cái tên lang băm này chỉ kê cho tôi một hộp băng dán cá nhân.

Băng dán cá nhân an thần? Lừa quỷ à?

"Bệnh viện rách nát gì vậy." Tôi thở phì phò đi về nhà, thầm nghĩ không thể mơ mơ màng màng để chuyện này cứ thế trôi qua được, bác sĩ mù kê đơn thuốc, đây chính là chuyện lớn.

Nếu như không phải băng dán cá nhân mà là thuốc gì đó, bệnh nhân không biết gì rồi uống vào thì phải làm sao?

Lúc tôi đến, bác sĩ đã không còn ở đây nữa.

Tìm cả buổi cũng không thấy bóng dáng.

Trên đơn thuốc có tên bác sĩ, tôi định đi hỏi thử lễ tân, bây giờ đang là giờ cơm, chắc chắn lang băm vẫn chưa đi.

"Xin chào tôi muốn hỏi một chút, văn phòng của bác sĩ khoa tâm thần ở đâu?"

"Bác sĩ nào?"

Tôi đưa đơn thuốc cho cô ấy nhìn, tên ký trên đơn thuốc viết rất ẩu nên tôi xem không hiểu gì.

Chị gái ở quầy tiếp đón nhìn thấy tên thì hơi kích động, còn đưa đơn thuốc cho cô gái bên cạnh xem, hai người đều cười thẹn thùng.

Lòng mến mộ này cũng quá rõ ràng rồi đó!

Hai người nhìn chữ viết của lang băm cười một hồi mới trả lại đơn thuốc cho tôi.

"Bác sĩ Trịnh Hà có văn phòng riêng, ở tầng mười bốn."

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi một lát, bỗng nhiên ‘a’ một tiếng: "Cô đi tìm bác sĩ Trịnh Hà... chẳng lẽ cô là..."

Giây phút nghe thấy cái tên Trịnh Hà, thế giới của tôi bỗng chốc rung động.

"Trịnh Hà?"

Tôi đọc tên của anh ấy, tên của người quan trọng nhất trong mơ, nghĩ đến nụ cười và đôi mắt của bác sĩ lúc nãy, nghĩ đến cuộc đối thoại của chúng tôi.

Thảo nào tôi có một loại cảm giác quen thuộc không tên, thảo nào... bác sĩ kê băng dán cá nhân cho tôi!

Băng dán cá nhân, là lúc đó tôi bị tóc Smart đâm vào tay, là minh chứng cho việc anh ấy băng bó cho tôi.

Thảo nào cuối cùng anh ấy lại hỏi tôi thật sự không nhớ nổi sao?

Trịnh Hà, anh ấy cũng ở thế giới hiện thực!

Tôi bước nhanh về phía thang máy không chút do dự, nói một tiếng cảm ơn với chị gái ở quầy tiếp đón, hai người lộ ra biểu cảm hóng hớt với tôi. Tôi không phản bác, trong mắt bọn họ chính là ngầm thừa nhận.

"Ting ting..."

Cửa thang máy từ từ mở ra, tôi muốn xông vào luôn.

Bên trong có một đôi tay vươn ra, kéo tôi vào trong một cái sau đó nhanh chóng ấn nút đóng cửa, toàn bộ quá trình nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng.

Thang máy cũng không quá nhỏ hẹp, nhưng có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Mùi thơm mát nhàn nhạt trên người bác sĩ xộc vào xoang mũi của tôi, mũi tôi đột đột nhiên chua xót, chóp mũi lập tức đỏ lên.

"Thời gian vừa lúc." Giọng nói của bác sĩ không còn lạnh lùng nữa mà có chứa một chút ý cười.

Cái ôm của anh ấy ấm áp mà rộng lớn, cằm đặt ở trên đỉnh đầu tôi, cọ đi cọ lại.

Tôi có thể nhìn thấy mặt của anh ấy ở trong gương, không có gì khác biệt với Trịnh Hà ở trong mơ.

Ngón tay anh ấy trượt từ đỉnh đầu đến lọn tóc, đầu ngón tay mang theo chút mùi thơm của dầu gội đầu chạm vào cổ tôi.

Bác sĩ Trịnh Hà cúi xuống trao một nụ hôn.

"Hoàng Ngọc Ngọc, chúc mừng em khỏi hẳn."

HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play