Quá nửa đêm, Cố Diễm Tinh trở mình tỉnh giấc, lại không thấy ngừoi bên cạnh đâu, đệm phía anh vẫn còn lạnh lẽo, chứng tỏ ngừoi đã rời đi một lúc lâu.
Cố Diễm Tinh ngó nghiêmg xung quanh, vớ được chiếc áo sơ mi anh cởi lúc này, liền mặc vào, chân bước bước nhỏ đi xung quanh nhìn một lượt.
Truyện Võng DuCánh cửa thư phòng chỉ khép hờ, Cố Diễm Tinh liền đi tới qua khe cửa nhìn vào trong, quả nhiên người đàn ông của cô đang ở đây.
Anh chỉ mặc mỗi quần dài, nửa thân trên để trần, bóng dáng cao lớn đứng cạnh chiếc bàn làm việc hút thuốc, ánh mắt nhìn qua cửa sổ về phía chiếc hồ rộng lớn phía ngoài.
Tô Vĩ Thành chìm trong suy nghĩ của bản thân mà không biết có ngừoi rón rén đằng sau, đi càng lúc càng gần về phía anh.
Cố Diễm Tinh từ phía đằng sau, vòng tay qua eo anh ôm chặt, dán mặt lên tấm lưng trần rộng lớn.
''Nửa đêm anh còn đứng thất thần gì vậy, không thấy lạnh sao.''
''Trong nhà có máy sưởi mà, sao em không ngủ tiếp đi.''
'Em tìm anh về ôm em ngủ.''
Tô Vĩ Thành hài lòng mỉm cười, nới lỏng tay cô ra để xoay người lại. Lúc nhìn thấy chiếc áo trên ngừoi cô, anh sững ngừoi lại.
Dáng vẻ quyến rũ của người phụ nữ khi khoác lên người chiếc sơ mi đàn ông, mà áo đó lại là của người thương, đây có lẽ là cảnh tượng gợi tình nhất. Anh nhớ ngày đó, cô cũng rất thích mặt sơ mi của anh, tất cả sơ mi của anh, cô đều đã mặc qua.
Tô Vĩ Thành nhuốt nước bọt, yết hầu di chuyển lên xuống. Anh bế cô ngồi lên chiếc bàn cạnh làm việc cạnh đó. Một tay vòng qua eo, một tay giữ gáy cô, giúp cô giữ vững cơ thể, đón nhận nụ hôn như vũ bão của anh.
Cố Diễm Tinh tự nhiên mà đưa hai tay lên vòng qua cổ mà ôm anh, mọi hành động vẫn ăn khớp như chưa từng có chuyện rời xa.
Bàn tay dần trượt từ váy xuống, lướt qua vùng núi nhấp nhô mềm mại, tay không kiềm chế mà xoa nắn một hồi, Cố Diễm Tinh chỉ biết 'ưm' lên qua kẽ răng, đón đừng đợt trêu trọc của anh.
Không dừng lại ở đó, bàn tay tiếp tục di chuyển, đến khi luồn qua lớp áo, lại đáp lên vùng núi quen thuộc mới dừng lại.
''Vĩ Thành, chúng ta về phòng đi.''.
Cơ thể bị ép ngửa ra sau, nhưng lại có cánh tay rắn chắc của anh giữ lấy, vô cùng yên tâm. Hai ngừoi chìm đắm trong nụ hôn sâu, cơ thể đều đã động tình.
''Vĩ Thành, chúng ta về phòng đi.''
''Ừm.''
Tô Vĩ Thành vẫn đanh bận rộn dày vò đầu lưỡi của cô, nó sắp tê rần không cảm nhận được cảm giác nữa rồi.
Tô Vĩ Thành kéo cô ngồi thẳng dậy, hai tay bắt lấy hai cổ chân mảnh khảnh của Cố Diễm Tinh, hai tay đưa xuống đỡ mông cô, kéo cô khỏi mặt bàn. Cả quá trình diễn ra, hai ngừoi vẫn chưa hề tách môi lưỡi, dù có là một kẽ hở. Amh cứ vậy ôm cô trở về phòng ngủ, bước chân vững chãi.
Sáng hôm sau chuông báo thức vừa kêu một tiếng, Cố Diễm Tinh định tỉnh dậy thì Tô Vĩ Thành đã nhanh hơn một bước, ấn tắt báo thức của cô đi
''Mới sáu giờ, em đặt báo thức làm gì vậy?''
''Ngày đầu tiên ở nhà anh, sao em có thể ngủ nướng được, em dậy phụ mẹ làm việc nhà.''
Tô Vĩ Thành kéo cô vào lòng ôm chặt:''Không cần đâu, nhà anh không để ý việc đó đâu, để anh ôm ngủ thêm một lúc.''
Tô Vĩ Thành ôm rất chặt, Cố Diễm Tinh đã cố gỡ ra vài lần nhưng không được, nằm một lúc trong vòng tay anh cũng lại dần thiếp đi.
Ông bà Tô cũng không dạy quá muộn, xuống tới nhà đã nhìn thấy cháu trai yêu quý ngồi ở phòng khách,
Mọi sự chú ý của họ giờ đều đổ dồn vào cháu trai, làm gì còn tâm trí để ý tới con trai và con dâu dậy chưa nữa.