Sáng hôm sau, Tô Vĩ Thành xách theo đồ ăn sáng tới căn hộ Cố Diễm Tinh đang ở.
''Hai ngừoi ăn sáng trước đi.''
Cố Diễm Tinh đêm qua không ngủ được mấy, mắt hơi có quầng thâm
''Em bị mất ngủ à, mắt đỏ lên rồi đây này.''
Tô Vĩ Thành xót xa xoa xoa vành mắt cô
''Em ngủ hơi muộn chút thôi. Nghĩ tới em chưa chuẩn bị gì, không thể tới tay không được. Nhưng nay đã hai mươi chín, các cửa hàng đều đóng cửa mất rồi.''
Tô Vĩ Thành hôn nhẹ lên trán cô một cái:"Em không cần chuẩn bị gì cả, lấy một cái nơ buộc vào cổ con trai rồi dắt tới trước mặt ba mẹ, có món quà nào bằng được chứ.''
Cố Diễm Tinh đấm anh một cái:''Anh nghiêm túc đi.''
Cố Vĩ Trí vừa bước ra khỏi phòng thì nghe được câu nói của ba mình, cậu lạnh lùng lườm anh một cái. Tô Vĩ Thanh bắt được ánh mắt lạnh lùng của cậu thì cừoi càng vui vẻ hơn.
''Anh đùa thôi, anh đã chuẩn bị trước giúp em rồi. Ra ăn sáng đi không nguội mất.''
Cố Diễm Tinh vừa cầm bámh bao ăn vừa lườm anh:''Anh có ý đồ từ sớm rồi đúng không?''
Gặm mạnh một miếng bánh bao tỏ vẻ tức giận, nhưng ngay sau đó là ánh mắt thoả mãn nhìn xuống chiếc bánh bao
''Bánh bao kim sa mà em thích ăn nhất đó, lúc anh đi qua may gặp được bà chủ đang bán mẻ bánh cuối cùng nên mua cho em.''
''Em cứ nghĩ quán này không bán nữa chứ, mấy lần em đi qua nhưng đều không thấy bán.''
''Quán này giờ bán chạy lắm, 6h sáng đã hết hàng rồi, không phải hôm nay anh may mắn gặp được chắc không mua được bánh bao cho em rồi.''
Cố Vĩ Trí xếp đồ xong, cũng ngồi xuống cùng ăn, ừm, bánh bao cũng ngon thật
''Mẹ, nước miếng chảy cả ra ngoài rồi kìa.''
Sáng nay ông bà Tô dậy sớm vẫn luôn ngóng về hướng cổng chờ Tô Vĩ Thành trở về. Thật ra là ông bà mất ngủ, cả đêm trằn trọc, không biết Tô Vĩ Thành định đưa ai về nhà, dù sao sau khi Cố Diễm Tinh rời đi, anh đã lãnh cảm với tất cả.
''Sao thằng Thành lâu về thế nhỉ, bà gọi điện hỏi xem sao?''
''Mới có bảy giờ sáng, bọn trẻ ít khi có ngày nghỉ, để chúng nó ngủ thêm một lúc.''
''Tôi đi chuẩn bị bữa sáng, không biết chúng nó đã ăn uống gì chưa, hay tôi cứ chuẩn bị thêm phần của hai đứa nó nữa.''
Ông Tô luống cuống tay chân, bà Tô cũng sốt ruột nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản, mắng ông
''Ông còn tầm trạng ăn uống à, bọn trẻ có về sớm thì cũng sẽ không ăn sáng ở nhà đâu.''
Ông bà bên này rộn rã lời qua tiếng lại, bên kia thì vẫn đang thong thả ăn sáng.
Cố Diễm Tinh thay một chiếc áo len lông thỏ trắng mềm mại, đây là quà con trai mua tặng cô bằng tiền kiếm được nhờ nhận làm dự án của trường.
''Đẹp không.''
''Ừm đẹp.'' Tô Vĩ Thành đi tới ôm Cố Diễm Tinh, hai ngừoi cùng nhìn vào trong gương, mắt hai ngừoi như nhìn thấy xung quanh bong bóng trái tim màu hồng lũ lượt bay lên.
Cố Vĩ Trí nhìn cánh cửa phòng, thở dài chán ngán.
Con trai vẫn đang ở ngoài nên hai ngừoi nhanh chóng đi ra:''Về nhà thôi.'' Tô Vĩ Thành gọi con trai.
Ngồi trên xe, tim Cố Diễm Tinh đập ngày càng nhanh
''Anh chuẩn bị quà gì tặng hai bác vậy?''
Cố Diễm Tinh tìm chuyện đánh lạc hướng sự hồi hộp trong lòng.
Cố Vĩ Trí thầm chê mẹ mình không có tiền đồ.
''Đâu phải em chưa từng gặp ba mẹ anh, sao giờ lại hồi hộp như vậy chứ.''
''Đã bao nhiêu năm rồi, bây giờ cũng đâu còn giống ngày trước nữa. Không biết bây giờ thái độ hai người như thế nào.''
Tô Vĩ Thành thò tay sang cầm lấy tay cô trấn an:''Yên tâm, hai ngừoi vẫn luôn yêu quý em.''
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT