Cố Diễm Tinh rời đi một lúc, từ lúc Cố Diễm Tinh rời đi, Tô Vĩ Thành vẫn luôn ngồi đó, nhìn theo từng cử động của cô, rồi tới tận lúc cô đã rời đi, anh vẫn ngồi đó ngơ ngẩn một hồi lâu.
Cuối cùng cô vẫn là của ngừoi khác.
Dạo gần đây công ty đồn thổi, Cố Diễm Tinh và phó giám đốc mới có quan hệ mập mờ, có đồng nghiệp đã bắt gặp họ ra ngoài ăn cơm với nhau.
Bùi Như Nguyệt cũng nghe được, tò mò nhưng không dám hỏi thẳng Cố Diễm Tinh. Cố Diễm Tinh cũng nhận ra được ánh mắt thăm dò của mọi người, cô chỉ đành làm lơ rồi tiếp tục công việc của mình.
Ngày mai là cuối tuần, không phải đi làm, lại thêm Cố Vĩ Trí cũng trở về nhà. Khương Tĩnh hẹn hai mẹ con cô cùng ăn bữa cơm, từ ngày anh về nước cũng chưa gặp Cố Vĩ Trí nên muốn cùng ăn cơm.
Cố Diễm Tinh thấy việc này là nên làm nên cũng không nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn.
Gần đến giờ tan làm, Cố Diễm Tinh nhắn tin cho Khương Tĩnh:
[ Hôm nay ăn ở XX nhé, em tới đó với Vĩ Trí trước, chút nữa anh tới sau nhé.]
Khương Tĩnh nhắn lại luôn
[ Chúng ta mua đồ về nhà nấu đi, lâu rồi chưa được ăn cơm em nấu. Cũng tránh tình huống đồng nghiệp cũng tới đó ăn bắt gặp nữa.]
Cố Diễm Tinh thấy vậy cũng hợp lý nên nhắn lại cô sẽ về siêu thị mua đồ nấu ăn.
Khương Tĩnh cũng không nán lại lâu, anh biết cô sẽ chọn mua đồ ở siêu thị gần nhà nên đi tới đó.
Cố Diễm Tinh đang chọn thịt lợn thì xe đẩy bổng bị người khác cầm mất, cô giật mình quay mặt nhìn thì thấy là Khương Tĩnh
''Sao anh lại ở đây, không phải em bảo anh về muộn một chút chờ em đi chợ về đã à.''
''Hết việc rồi, anh tới sớm xem giúp gì đc cho em không,''
Khương Tĩnh vừa nói vừa cầm lấy xe đẩy từ tay cô, hai người vừa chọn nguyên liệu vừa nói chuyện vui vẻ.
Cố Diễm Tinh muốn tránh bị đồng nghiệp bắt gặp, nhưng lại không nghĩ đến trường hợp sẽ bị bạn cũ nhận ra.
Người kia thấy cô cười nói với Khương Tinh, một ngừoi đẩy xe, một ngừoi chọn đồ, cảnh tượng bình dị mà hoà hợp.
Người đó liền lấy ra điện thoại, chụp một tấm rồi gửi cho Tô Vĩ Thành. Tô Vĩ Thành nắm chặt điện thoại, mắt nhìn chằm chằm bức ảnh, lúc lâu sau mới bật cười chua chát.
Cố Diễm Tinh nấu mấy món ăn, Khương Tĩnh ở bên cạnh rửa rau, thái thịt giúp cô, nhiều khi anh còn ảo tưởng đây là khung cảnh gia đình ấm cúng khi hai ngừoi về chung một nhà, đã nhiều lần trong mơ mà anh thấy được.
Thức ăn nấu gần xong thì Cố Vĩ Trí cũng về tới nhà.
''Mẹ, chú Tĩnh.''
Khương Tĩnh đi ra, xoa đầu cậu bé:'' Đã quen môi trường trong nước chưa?''
''Cũng khá ổn ạ.''
''Thay đồ rồi ra ăn cơm đi, lâu rồi chú mới được ăn cơm cùng hai mẹ con.''
Khương Tĩnh lại đi vào trong bếp phụ giúp Cố Diễm Tinh dọn mâm bát.
Cố Vĩ Trí nhìn theo bóng lưng Khương Tĩnh, khẽ thở dài mà không để ai biết. Cậu cũng đã mười một tuổi, cũng đã hiểu được tâm tư mà Khương Tĩnh dành cho mẹ cậu, chỉ là ngừoi mẹ ngốc ngếch của cậu không nhận ra. Hoặc là mẹ cậu vốn không hề để ngừoi đàn ông nào vào mắt, chỉ có mỗi ngừoi đó đặt trong tim, khiến con mắt không còn nhận ra được tình cảm của ngừoi nào khác.
Ba người vui vẻ ăn xong bữa cơm, câu chuyện trên bàn ăn chủ yếu là Cố Vĩ Trí bị hai ngừoi lớn hỏi han chuyện trường lớp, học hành. Vất vả lắm mới xong được bữa tối, Cố Vĩ Trí liền lấy lý do làm bài tập để trốn vào phòng, tránh đi những câu hỏi lan man của hai ngừoi lớn kia.
Khương Tĩnh cũng không ở lại lâu, ngồi ở phòng khách uống xong cốc nước là đứng dậy ra về. Cố Diễm Tinh thu dọn qua nhà cửa rồi cũng tắm giặt, nghỉ ngơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT