Gần tan làm Cố Diễm Tinh nhận được tin nhắn từ Khương Tĩnh

[Tối nay em rảnh không, cùng ăn cơm luôn hôm nay nhé. Mấy ngày sau có lẽ anh sẽ bận đi gặp khách hàng]

[Được] Con trai hiện tại đã ở lại trường, Cố Diễm Tinh có về nhà cũng lại chỉ ăn qua loa cho xong bữa. Dù sao cũng không bận rộn gì nên cô đồng ý luôn.

[Anh đợi em dưới hầm để xe]

Cố Diễm Tinh bận việc, khi xử lý xong xuôi thì ngừoi trong văn phòng đã về gần hết, chỉ còn lại lác đác vài ngừoi.

Giờ này xuống tới bãi đỗ xe cũng không gặp đồng nghiệp khác. Dù sao quan hệ của hai người giờ cũng là cấp trên cấp dứoi, vẫn không nên để người khác biết họ quen nhau, dễ gây hiểu nhầm.

Cố Diễm Tinh xem lại tin nhắn biển số xe, tìm được tới lập tức mở cửa trèo lên, không để bị bắt gặp.

Khương Tĩnh buồn cười:'' Em có cần phải lén lút như ăn trộm vậy không?''

Cố Diễm Tinh vừa kéo dây an toàn, vừa nói:'' Vẫn là nên tránh để mọi người biết, dễ gây hiểu nhầm.''

Khương Tĩnh thu bớt lại nét cười, nhìn đường lái xe:''Em muốn ăn gì?''

''Em biết một nhà hàng mùi vị rất được, để em chỉ đường.''

Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào nhà hàng, mắt không để ý xung quanh nên không biết có người đang chăm chí nhìn về hai ngừoi họ.

''Tịnh Kỳ, cậu nhìn thấy ngừoi quen à?''

Đồng nghiệp thấy Tô Tịnh Kỳ bỗng dưng sững người lại thì quan tâm hỏi.

''Không có, nhìn giống người tớ quen thôi nhưng không phải.''

Trước đó Hàn Lâm Viễn đã không giấu Tô Tịnh Kỳ, mà kể lại chuyện của Tô Vĩ Thành và Cố Diễm Tinh cho cô biết, nhưng chuyện họ đã có con trai thì chưa nhắc tới, anh tôn trọng quyền riêng tư của Cố Diễm Tinh.

Tô Tịnh Kỳ liền lấy điện thoại ra nhắn cho Hàn Lâm Viễn một cái tin

[Em đang ở nhà hàng *** thì thấy chị Diễm Tinh với một ngừoi đàn ông, nói cười vui vẻ lắm, nhìn rất thân thiết. Có cần nói với anh Thành không.]

[Anh đang ở cạnh cậu ấy, để anh nói.]

Hàn Lâm Viễn cất điện thoại, nhìn sang Tô Vĩ Thành vẫn đang cắm cúi lật lật tập tài liệu

''Tịnh Kỳ nói đã gặp Diễm Tinh ở nhà hàng''

Tô Vĩ Thành hơi dừng động tác lật giấy lại, sau đó lại xem như bình thường

"Cô ấy cũng cần phải ăn cơm, tới nhà hàng cũng đâu có gì lạ.''

Hàn Lâm Viễn:''Cậu ấy còn đi cùng một người đàn ông, cừoi nói rất thân thiết.''

Lần này thì Tô Vĩ Thành dừng hẳn động tác lại, nhìn lên Hàn Lâm Viễn.

"Cậu vừa nói ở nhà hàng nào.''

Hàn Lâm Viễn vừa nói tên nhà hằng vừa nhìn theo bóng dáng nhanh nhẹn chạy tới lấy áo khoác rồi rời đi của Tô Vĩ Thành.

Tô Vĩ Thành lái xe tới cửa nhà hàng, nhưng rồi lại chần chừ không đi vào. Anh ngồi yên lặng trong xe, ánh mắt vẫn khoing rời hướng cửa đi vào nhà hàng.

Đôi lúc Tô Vĩ Thành cũng thấy mình thật nực cừoi, chậm chạp chưa tiến tới, anh sợ cô đã không còn cảm giác gì với anh, sợ anh manh động sẽ làm cô một lần nữa rời khỏi tầm mắt của anh.

Thời gian chờ đợi càng lâu càng giày vò con người, Tô Vĩ Thành đếm từng giây phút trôi qua, anh đã ngồi đây hơn nửa tiếng nhưng vẫn chưa chờ được cô ra.

Chán nản ngồi ngả đầu ra thành ghế lái, thêm một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng cô. Vui vẻ trò chuyện cùng ngừoi đàn ông bên cạnh, dáng vẻ hoạt bát, tươi tỉnh mà đã lâu anh chưa được nhìn thấy.

Tô Vĩ Thành nheo mắt nhìn vào ngừoi đàn ông kia, gương mặt này, đây không phải chính là ngừoi mới tới nhận chức phó giám đốc của Tinh Bác sao. Trên tập lý lịch trợ lý đặt trên bàn anh, ảnh của ngừoi đó rõ nétq chính là cái ngừoi đang ở bên cạnh cô kia.

Tô Vĩ Thành mở điện thoại, gọi cho trợ lý phân phó:''Khương Tĩnh mới tới nhậm chức mới từ nước nào về, điều tra xem thời gian ở nước ngoài, Cố Diễm Tinh có liên quan gì tới anh ta.''

Tắt điện thoại, Tô Vĩ Thành lại rơi vào thâm trầm, hai ngừoi họ rốt cuộc có quan hệ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play