Má của cây hoa mặt cười nhanh chóng phồng lên, hiển nhiên con ốc sên vừa mới nuốt vào có hơi lớn.
Phương Nho ở gần đó nhìn thấy hết mọi việc, nhất thời có chút sốt ruột, chỉ có thể cầu nguyện cho Bé Mập còn chưa bị tiêu hóa! Cậu điều khiển bồ công anh nhanh chóng đáp xuống, ngay khi vừa rơi xuống đất, Phương Nho liền cảm thấy phía dưới có cái gì đó không ổn, cậu dùng râu nhìn xuống thì thấy một cây gậy thép không gỉ giấu trong đám cỏ.
Đây chính là chiếc lao móc đã cùng với cậu đến thế giới này!
Ánh mắt cậu dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lực chú ý lại quay về cây hoa mặt người, nhìn cây hoa mặt người bắt đầu động tác nhai nuốt, Phương Nho thầm nghĩ không ổn!
Với những thứ cậu đang có trong tay, thì không có thứ nào cứu được Bé Mập, dưới tình thế khẩn cấp cậu lo lắng nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm thứ gì có thể dùng được.
Nhìn xuống, Phương Nho lại nhìn thấy chiếc lao móc của mình, trong tầm nhìn của cậu thì đây chính là vũ khí duy nhất có sức tấn công mạnh mẽ, nhưng làm cách nào để cậu sử dụng được vũ khí này?
Lúc này trong đầu đủ loại ý tưởng chạy qua, nhất thời khiến cho suy nghĩ của cậu trở lên hỗn loạn, làm cách nào mới có thể sử dụng chiếc lao móc này? Giá như cậu có tay thì tốt rồi!
Nghĩ đến đây, cậu liền cảm thấy phía bên phải đầu đột nhiên đau nhức, cơn đau này tới rất nhanh và dữ dội, khiến cho đầu óc cậu có chút mơ hồ. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Trong lúc bối rối, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng xương cọ xát vào nhau "rắc" một tiếng, sau đó đầu như bị thứ gì đó đẩy sang một bên, còn bên phải thì bị một vật nặng đè xuống. Thứ đó dường như mọc ra từ da thịt của cậu, càng ngày càng phát triển, càng ngày càng dài ra…
Cơn đau kéo dài vài phút rồi mới dừng lại, trong thời gian này, cơn đau khiến Phương Nho không còn sức lực để suy nghĩ đến chuyện khác.
Sau khi cơn đau dịu đi một lúc thì cậu mới di chuyển râu, lúc này Phương Nho mới nhìn thấy rõ những thay đổi trên cơ thể mình.
Ở chỗ cổ ốc sên mọc ra một cánh tay ướt đẫm dịch nhầy ốc sên. Đây còn là cánh tay của một thiếu niên con người, mảnh khảnh, trắng trẻo, nhìn rất đẹp.
Không kịp suy nghĩ tại sao mình lại có thêm một cánh tay, cậu nhanh chóng duỗi cánh tay mới mọc ra chộp lấy chiếc lao móc trên đám cỏ. Sau đó, dùng chiếc lao móc làm điểm tựa, nâng toàn bộ cơ thể ốc sên của mình lên và nhảy lên một tảng đá nhẵn gần đó.
Độ cao của tảng đá tạo không gian cho chiếc lao móc có thể hoạt động, Phương Nho nhắm thẳng vào nụ của cây hoa đã nuốt Bé Mập, chuẩn bị sẵn sàng tấn công.
Phương Nho đã sử dụng chiếc lao móc này rất nhiều lần và luôn rất chính xác, thậm chí độ chính xác còn cao hơn khi cậu tập trung.
Nhưng lần này cùng lúc đó rất khác, đó là cảm giác mà trước đây cậu chưa từng có, Phương Nho không biết lấy sự tự tin từ đâu, nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy mình nhất định sẽ ném trúng mục tiêu thành công.
Chân bụng phía dưới bám chắc vào tảng đá, rồi dùng hết sức lực để ném chiếc lao móc đi.
Chiếc lao móc nhanh chóng bay vút đi trong không khí, chỉ để lại âm thanh "Vút…" văng vẳng bên tai.
Trong lòng Phương Nho rất lo lắng và cầu nguyện rằng mình sẽ ném trúng.
Như nghe hiểu được suy nghĩ của cậu, chiếc lao móc đã đâm trúng mục tiêu một cách chính xác, đâm vào cành hoa của cây hoa mặt cười, theo lực đạo này, bông hoa mặt cười bị tách ra khỏi cây hoa mặt người. Chiếc lao móc đem nụ hoa cùng nhau bay xa vài mét, rời khỏi phạm vi tấn công của cây hoa mặt người.
Phương Nho thành công ném trúng mục tiêu nhưng cậu vẫn chưa yên tâm, kể từ khi Bé Mập bị ăn thịt đã trôi qua được mấy phút, cậu cần phải kiểm tra tình huống của cậu ấy ngay lập tức.
Phương Nho chống một tay để mượn lực nhảy xuống khỏi tảng đá, rồi đưa tay nhặt cây bồ công anh vừa mới bị cậu ném xa một bên, Phương Nho bò lên đó bay về hướng chiếc lao móc rơi xuống.
Cây hoa mặt cười bị chiếc lao móc đóng đinh cuống đã mất đi sức sống, trở thành một vật chết. Phương Nho đáp xuống trước mặt bông hoa, sau khi xác nhận bông hoa đã mất đi sức tấn công, cậu rút chiếc lao móc ra khỏi mặt đất, sau đó dùng nó cắt mở bông hoa để kiểm tra tình huống bên trong của Bé Mập. Động tác của cậu rất cẩn thận nhẹ nhàng nhưng tốc độ lại không hề chậm, bông hoa mặt người rất nhanh đã bị mổ ra trước mặt cậu.
Bên trong bông hoa mặt cười ngoài có một ít mô thực vật và những hàng răng nanh được xếp chỉnh tề ra thì không thấy thứ gì khác, thậm chí một chút bã thức ăn cũng không có.
Sao lại không có gì?
Bé Mập đâu?
Phương Nho không thể tin tưởng mà lại lục lọi tìm kiếm một lần nữa, nhưng vẫn không có gì cả, thậm chí ngay cả một ít vỏ ốc sên cũng không còn.
Làm sao như vậy được!
Chẳng lẽ năng lực tiêu hóa của cây hoa mặt cười lại mạnh đến như vậy? Từ lúc mọc cánh tay cho đến khi bẻ gãy bông hoa còn chưa đến mười phút! Với sự bảo vệ của vỏ ốc thì Bé Mập không thể bị tiêu hóa quá nhanh như vậy được! Nếu không phải trước đó cậu luôn nhìn chằm chằm bông hoa mặt người này, thì cậu còn cho rằng mình đã tấn công sai mục tiêu!
Nhưng sự thật đã bày ra trước mặt, buộc cậu phải tin vào điều đó.
Lúc này Phương Nho mới nhận ra toàn thân mình mềm nhũn, như không còn chút sức lực nào, ngay cả dấu vết xử lí vừa rồi cũng mềm nhũn trên mặt đất.
Cậu đứng đó ngơ ngác nhìn xác bông hoa mặt người một lúc, sự mệt mỏi xâm chiếm đầu óc cậu, cuối cùng không thể trụ được nữa mà lâm vào hôn mê.