Ánh mặt trời chiếu lên cơ thể Phương Nho khiến cậu tỉnh dậy trong một cảm giác ấm áp. Trong tay vẫn còn cầm cây xiên cá mà cậu đã lấy được hôm qua.

Khi ý thức đã hoàn toàn tỉnh táo, việc đầu tiên cậu làm là nhìn quanh khắp nơi để tìm kiếm bóng dáng của Bé Mập, nhưng kết quả không như cậu mong muốn. Điều này khiến Phương Nho nhất thời không thể thích nghi được.

Trong khoảnh khắc này, đủ loại cảm xúc như buồn bã, đau khổ và áp lực đều bùng nổ. Cậu không thể nào chấp nhận được cái chết của Bé Mập và bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã không có thái độ quyết liệt hơn khi phát hiện ra hành động nguy hiểm mà cậu ấy sắp làm. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Nhưng điều thật sự khiến cậu tự trách bản thân chính là khi đối mặt với nguy hiểm, bản thân lại không có sức mạnh để bảo vệ anh em của mình khiến cậu càng nắm chặt cây xiên cá trong tay.

Trong những phút giây đau khổ này, cậu tự hỏi nếu cậu được sinh ra dưới hình dạng của một con sư tử mạnh mẽ thay vì một con ốc sên chậm chạp thì tốt biết mấy. Tại sao lại cho cậu một cuộc sống mới nhưng lại không cho cậu đầy đủ sức mạnh cơ chứ?

Cậu muốn khóc thật to để giải tỏa tâm trạng của mình, nhưng đáng tiếc cậu chỉ là một con ốc sên, trên cơ thể chỉ có thể tiết ra chất nhờn mà thôi.

Có vẻ như đàn ốc sên nhỏ đã nhận ra tâm trạng buồn rầu của Phương Nho, chúng tụ lại gần cậu và có một vài con còn thò đầu ra cọ vào cơ thể ốc sên của cậu để an ủi.

Phương Nho duỗi tay phải mới mọc ra để vuốt ve đàn ốc sên nhỏ này. Chúng đã bắt đầu đói bụng rồi. 

Thường thì Bé Mập sẽ là người đưa thức ăn cho chúng. Cậu ấy rất yêu thích công việc này, vì thế Phương Nho chưa bao giờ tranh giành với Bé Mập. Nhưng giờ đây Bé Mập đã không còn nữa, Phương Nho phải tự mình đảm nhận công việc trước kia của cậu ấy. Những hình ảnh khó tránh khỏi khiến cậu cảm thấy hơi thương tiếc.

Sau khi chia thức ăn cho đàn ốc sên nhỏ xong, cậu kéo theo cánh tay mới mọc ngày hôm qua đi đến một góc khuất và cảm thấy chán ghét chính bản thân mình.

Khi cánh tay này mọc ra, nó không thể thu vào bên trong cơ thể nữa, chỉ có thể treo bên ngoài vỏ ốc, làm cho thân thể ốc sên của cậu trở nên vô cùng kỳ cục. Tuy nhiên, khi cậu chui vào vỏ ốc, thì cánh tay này lại có thể thu vào được bên trong.

Sau vài lần thử hoạt động cánh tay nhưng không có kết quả. Cậu đành lấy ra một ít thức ăn để bổ sung năng lượng cho cơ thể từ hôm qua tới giờ, rất nhanh sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Lần này, Phương Nho không ngủ quá lâu. Tối hôm đó, khi mặt trời sắp xuống núi, cậu lại thức dậy và chuẩn bị đi kiểm tra tình hình của đàn ốc sên nhỏ.

Cậu nhìn về phía đám ốc sên nhỏ và thấy một cảnh tượng khiến hô hấp cậu trở nên nặng nề. Một con ốc sên lớn đang cho đàn ốc sên nhỏ ăn và đó không ai khác chính là Bé Mập, người mà cậu đã quá quen thuộc.

Cậu lắc lắc đầu nhìn lại lần nữa, thực sự Bé Mập đang đứng giữa đàn ốc sên.

Cậu chỉ sững sờ trong giây lát, sau đó trong lòng cảm thấy đắng chát, liệu những cảnh phim thường được chiếu trên truyền hình có thực sự tồn tại không? Thực sự có thật ở ngoài đời à?

Khi bạn đã quen sống cùng với một người nào đó và bất ngờ người đó biến mất, bạn sẽ nhìn thấy những ảo ảnh mà họ để lại, làm những việc mà họ đã từng làm trước đây. Trên tivi luôn có thể nhìn thấy những cảnh phim như vậy, trước đây cậu vẫn cho rằng nó là giả, những chuyện như thế này tuyệt đối không thể xảy ra.

Nhưng bây giờ thực tế đang nói cho cậu biết rằng điều đó không phải là không thể.

Vậy là cậu thực sự đã nhìn thấy ảo ảnh của Bé Mập đang cho đàn ốc sên ăn giống như trước đây.

Phương Nho không thể kìm nén được cảm xúc. Chẳng lẻ trong lòng cậu, Bé Mập đã trở nên quan trọng đến mức khiến cậu thấy ảo ảnh của cậu ấy hay sao? Dường như trước đây, cậu đã đánh giá quá thấp vị trí của Bé Mập trong trái tim mình, thật ra cậu đã coi Bé Mập đến mức sâu sắc như vậy rồi.

Cậu lặng lẽ bò về phía đàn ốc sên nhỏ.

Ảo ảnh của Bé Mập nhìn về hướng của Phương Nho và giật giật cái râu của mình, nói: “Em đã tỉnh rồi à.”

Phương Nho không đáp lại, bởi vì đó chỉ là ảo ảnh mà thôi, không có ở thực tại. Chúng xuất hiện giống như ác quỷ, trước tiên cho cậu hy vọng và rồi đẩy cậu xuống vực sâu thăm thẳm.

Dù biết rằng tất cả chỉ là ảo ảnh, nhưng Phương Nho vẫn không kiểm soát được mình. Cậu duỗi tay phải ra và chạm vào ảo ảnh của Bé Mập, sau đó lại chạm thật mạnh vào nó...

Cảm giác rất chân thực?

Phương Nho: “?”

Bé Mập: “?”

“Bé Mập?” Phương Nho kinh ngạc, cảm giác này! Nhiệt độ này!

Cậu thậm chí còn chạm vào vỏ ốc của Bé Mập, cảm nhận được những vết lồi lõm do răng nhọn cào xước để lại. Tất cả những điều này chứng minh Bé Mập không phải là ảo ảnh, và những gì xảy ra ngày hôm qua không phải là một giấc mơ. Thực sự Bé Mập đã bị ăn mất nhưng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu!

“Bé Mập? Anh còn sống à?”

Bé Mập hơi nghiêng đầu, rồi rung rung mấy cái râu, giọng điệu rất bình tĩnh: “Anh chưa chết.”

“Nhưng anh đã bị ăn rồi mà! Tại sao lại không có việc gì!”

“Anh đã bị ăn, nó đã mài sát vỏ của anh. Anh rất tức giận nên muốn thoát ra. Rồi khi anh mở mắt ra thì anh đã ở bên ngoài rồi.” Khi đó, Phương Nho đã không ngừng truyền thông tin để Bé Mập nghĩ về việc nhanh chóng ra khỏi vỏ, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn bị nuốt chửng. Sau khi bị ăn, cậu ấy suy nghĩ về điều mà Phương Nho nói và cố gắng cọ sát vỏ ốc để thoát ra, kết quả sau đó là vừa mở mắt ra thì đã thấy mình đang ở nơi khác. Thì ra cậu ấy đã dịch chuyển đến một chỗ khác rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Hả? Tình huống này là gì đây?” Phương Nho không biết diễn đạt tâm trạng của mình như thế nào.

Bé Mập đã làm mẫu cho cậu xem, cậu ấy đã đột nhiên biến mất trước mắt Phương Nho.

Cậu há mồm ngạc nhiên cho rằng tất cả những gì cậu thấy đều là ảo ảnh! Nếu không, làm sao ốc sên có thể biến mất không để lại dấu vết gì được cơ chứ?

“Anh ở đây nè.” Bé Mập truyền tới thông tin.

Phương Nho xoay đầu mình, Bé Mập lại xuất hiện ở chỗ cách xa cậu khoảng 6-7 mét, trong đầu cậu chỉ xuất hiện một cách diễn tả duy nhất: Dịch chuyển tức thời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play