Cảm giác đầu tiên của Phương Nho sau khi xuống khỏi cây bồ công anh là: Mệt!
Đây quả thực là mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, có vẻ như sự bảo toàn năng lượng mà cậu đoán là có tồn tại, nó cũng áp dụng cho cây bồ công anh, sau khi điều khiển cây bồ công anh, thể lực cùng tinh thần của cậu đều bị tiêu hao, vì vậy, những quả bồ công anh bay lên được rất có khả năng là chúng lấy năng lượng từ trên người cậu để bay.
Vừa rồi vì quá hưng phấn nên không cảm thấy gì, nhưng bây giờ cảm xúc đã dịu lại, cậu liền cảm thấy mệt mỏi.
Đánh giá từ đặc điểm của quả bồ công anh thì đây quả thực là một phương tiện giao thông không tồi, chỉ cần cậu điều khiển tốt được nó, cậu liền có thể cưỡi trên cây bồ công anh mà đi dạo chơi khắp hòn đảo này.
Đương nhiên, đây chỉ là những chuyện sau này sẽ nói, bây giờ với trình độ ở trên không trung lơ lửng vài phút mà đã mệt của cậu thì chuyện dạo chơi khắp hòn đảo chỉ có thể thực hiện trong mơ.
Chỉ nghĩ một lúc, cậu đã cảm thấy đầu óc mình như một mớ hỗn độn, nhưng thật ra cậu đã sắp xếp xong những suy nghĩ mâu thuẫn cùng tuần hoàn đó.
Nếu muốn kiểm soát quả bồ công anh trong một thời gian dài, thì cần phải có đủ thể lực cùng tinh thần để chống đỡ.
Nếu muốn rèn luyện để tăng cường thể lực và tinh thần thì cần phải ăn nhiều thức ăn giàu dinh dưỡng.
Ăn nhiều thức ăn giàu dinh dưỡng sẽ khiến cho cơ thể có một số tiến hóa nhất định, dẫn đến tăng cân.
Sau khi tăng cân, thì sẽ có nhiều thể lực và tinh thần hơn để kiểm soát những quả bồ công anh bay lên trời… Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Công cuộc này giống như một vòng tuần hoàn vô tận không bao giờ kết thúc!
Phương Nho đứng tại chỗ như một pho tượng ốc sên để suy nghĩ một số vấn đề đàn ốc sên hiếu kì mà tụ tập vây quanh cậu, tất cả đều rất tò mò về những hành động mà cậu vừa làm, nếu có thể truyền đạt lời nói thì chỉ sợ Phương Nho đã bị nhiều âm thanh khác nhau quấy rầy.
Bé Mập thì khác, cậu ấy có thể truyền đạt lời nói và trực tiếp hỏi những vấn đề mà cậu ấy tò mò: "Vừa rồi sao em làm được thế vậy? Thế mà có thể bay lên luôn."
Ốc sên không có chân tay, nên dẫn đến chúng có rất nhiều việc không thể dùng hành động truyền đạt, mà chỉ có thể truyền đạt một số thông điệp khô khan như vậy.
Phương Nho phục hồi tinh thần, cậu cũng không biết phải giải thích thế nào, do dự một lúc mới trả lời: "Loại quả bồ công anh này vốn dĩ có thể bay, nhưng bay lên sẽ rất mệt lại còn khó điều khiển nữa."
Bé Mập có chút hưng phấn, cậu ấy cũng muốn thử cảm giác cưỡi bồ công anh bay lên.
Phương Nho nhìn ra cậu ấy muốn thử thì vội vàng khuyên nhủ: "Loại chuyện này rất nguy hiểm, nếu anh điều khiển không cẩn thận thì rất có thể sẽ bị ngã xuống."
Trước khi cậu có thể điều khiển quả bồ công anh một cách thuần thục, thì cậu cũng không muốn Bé Mập gặp nguy hiểm.
Nhưng Bé Mập thân là một con ốc sên mới được sinh ra không bao lâu, nên hiển nhiên nhận thức về khám phá nhiều hơn nhận thức về nguy hiểm.
Phương Nho không quá yên tâm về Bé Mập, chàng trai này luôn cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì, cậu vẫn chưa quên lúc mình mới sinh ra đã bị Bé Mập đuổi theo muốn cắn cho một phát đâu.
Phương Nho cũng nhận ra sự không an phận của Bé Mập, nên nhiều lần ra lệnh cho cậu ấy không được lộn xộn. Cậu không muốn Bé Mập mạo hiểm vào lúc này, nếu như có thể miêu tả rõ ràng làm sao để nhanh chóng nắm vững cách sử dụng quả bồ công anh, cậu cũng sẽ không ngăn cản Bé Mập đi chơi.
Phương Nho dành ra vài ngày tiếp theo để học cách khống chế quả bồ công anh, dự định làm quen với nó và chỉ phương pháp này cho Bé Mập càng sớm càng tốt, miễn cho cậu ấy làm bậy.
Vẫn còn rất nhiều mối nguy hiểm đang rình rập trong rừng, chẳng hạn như cây hoa mặt người - hàng xóm của bọn họ.
Cả cây được bao phủ bởi những khuôn mặt tươi cười, khiến cho mỗi lần nhìn thấy đều có cảm giác cả người tê dại, nếu cậu vẫn còn là con người, thì có thể dùng da đầu tê dại, tóc gáy dựng đứng để miêu tả, nhưng bây giờ rõ ràng là cậu không thể có cảm giác như vậy.
Theo bản năng, cậu tin rằng cây hoa mặt cười rất nguy hiểm, cho nên mỗi khi quả bồ công anh của cậu bay lên không trung, cậu sẽ vô thức tránh xa phạm vi tấn công của cây hoa mặt cười.
Phương Nho có mục đích của riêng mình, chẳng hạn như cậu luôn muốn khám phá một khu vực rộng lớn hơn ngoài địa bàn của họ, vì vậy hôm nay cậu đã đi xa hơn một chút.
Trên thực tế, khoảng cách này chỉ cách nơi ở hơn một trăm mét, nhưng đối với Phương Nho mà nói, đây đã là quãng đường xa nhất mà cậu từng đi.
Có lẽ khoảng cách vẫn còn quá ngắn, Phương Nho vẫn chưa phát hiện ra cái gì mới mẻ, thậm chí ngay cả thực vật cũng là những thứ đã thấy qua. Nhưng may là chuyến đi này cũng mang lại được không ít thu hoạch, ít nhất cậu đã điều khiển được cây bồ công anh thuần thục hơn, biết được rằng không cần điều khiển cây bồ công anh chuyển hướng nhiều lần mà chỉ cần đi theo luồng không khí do cây bồ công anh tạo ra, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực và tinh lực.
Trước khi trở về nơi ở, tâm trạng của Phương Nho rất vui vẻ. Nhưng những gì cậu nhìn thấy khi trở về đã khiến cho cậu bị sốc không thôi.
"Mau rời khỏi nơi đó!" Phương Nho vẫn đang lơ lửng ở giữa không trung hét lên, cậu nhìn thấy bóng dáng của Bé Mập cách đó khoảng ba mươi mét, cậu ấy đang bám trên một quả bồ công anh, đang bay hướng về phạm vi hoạt động của cây hoa mặt người.
Cậu đã sớm đoán được Bé Mập có thể lén lút làm một số hành động nhỏ khi cậu đi vắng, nhưng không ngờ Bé Mập lại di chuyển vào phạm vi hoạt động của cây hoa mặt cười.
"Mau quay lại, đừng đi hướng đó!" Phương Nho điều khiển quả bồ công anh nhanh chóng đi về phía Bé Mập. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bé Mập nhận được lời truyền đạt của Phương Nho, quay đầu lại thì thấy cậu đang bay về phía mình. Điều này làm cho cậu ấy có chút chột dạ, trước đó cậu ấy đã hứa với Phương Nho là sẽ không nghịch quả bồ công anh một mình, nhưng hôm nay Phương Nho vừa mới đi, cậu ấy đã không nhịn được mà tự mình thử một lần.
Điều khiển cây bồ công anh quả thật không dễ, cậu ấy cũng không có đầu óc con người giỏi suy nghĩ như Phương Nho, sau khi bám lấy cây bồ công anh thì về cơ bản là để cho nó tự do bay lượn, lúc đầu cậu ấy còn rất phấn khích vì cảm giác này thực sự rất tuyệt vời. Nhưng khi nó bay hướng về phía cây hoa mặt cười thì khó tránh khỏi hoảng sợ, Phương Nho đã sớm nhắc nhở cậu ấy không được đến gần những cây hoa mặt cười, cậu ấy thực sự rất nghe lời, chưa bao giờ đến gần nơi đó.
"Anh không quay về được, làm sao bây giờ." Bé Mập truyền đạt lời nói cho Phương Nho, chỉ dựa vào một mình cậu ấy thì không có cách nào điều khiển cây bồ công anh di chuyển được.
"Anh cứ ở trong lòng nghĩ muốn dừng lại là được!" Phương Nho hướng dẫn từng bước một, Bé Mập đã đến rất gần phạm vi tấn công của cây hoa mặt người, nên cậu cũng không dám tạo nhiều áp lực cho Bé Mập.
Chân bụng của Bé Mập bám chặt vào quả bồ công anh, có lẽ hướng dẫn của Phương Nho có tác dụng, cậu ấy vô thức điều khiển cây bồ công anh dừng lại, giây tiếp theo, cây bồ công anh thực sự dừng lại.
Trong lòng Phương Nho có chút lo lắng, Bé Mập đã dừng lại trong phạm vi săn mồi của cây hoa mặt người, bây giờ cậu chỉ có thể cầu nguyện cho cây hoa mặt người đã ăn no hoặc kích thước của Bé Mập quá lớn để bọn chúng có thể ăn được.
Sau khi Bé Mập dừng lại, cậu lại hướng dẫn tiếp: "Anh hãy suy nghĩ muốn đi tới chỗ em! Di chuyển đồ vật trong tay anh đi."
Bé Mập đã có lần đầu tiên nên lần này khống chế đã dễ dàng hơn, quả bồ công anh đang chậm rãi bay về hướng của Phương Nho.
Nhưng chung quy vẫn là chậm một bước, cậu còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy một tiếng xào xạc.
Bé Mập quay đầu lại nhìn, đối diện là một cái miệng lớn đột nhiên mở ra, sau đó tầm nhìn bị chìm vào trong bóng tối.