.
Đọc qua thông báo cậu liền hiểu ra mớ đen đen bám lên người lúc nãy là tạp khí được đào thải ra ngoài, làm cậu vui mừng, liền ấn vào nhân vật mở ra thiên phú ẩn Kẻ Đi Tìm.
Trong giao diện có 2 công pháp mới xuất hiện, công pháp tu luyện Hương Hỏa chính là của Thổ Công truyền cho tất nhiên cậu có thử tu luyện nhưng không được, Cấu Trúc báo rằng còn thiếu khuyết điều kiện đặc thù phù hợp để tu luyện.
Còn Luyện Thể chính là môn Diễn Kiếm Thế mà sư huynh ông lão mới truyền cho cậu, Minh cũng ấn vào xem thử thông tin.
(Minh vừa sửa lại)
Cậu xem một lượt mới trầm tư, tại sao công pháp cậu nhận được tới giờ toàn là bản thiếu? Ngay cả công pháp tu luyện Hương Hỏa của Thổ Công cũng là bản thiếu!
“Chẳng nhẽ tu Tiên giả công pháp thật sự là hiếm như vậy?” – Minh nghĩ thầm.
Nhưng rất nhanh suy nghĩ của cậu bị niềm vui bắt lấy, vì cậu phát hiện công pháp Luyện Thể thông qua Cấu Trúc cũng có thể tự động tu luyện.
Cậu liền ấn vào thì liền thấy trong hình ảnh nhân vật tu luyện kế bên, thần thức đã điều động linh lực di chuyển lên các vùng kinh mạch tương quan, giống như lúc sáng cậu luyện kiếm kết hợp cùng khẩu quyết vậy; chỉ là lúc này cậu không cần làm gì cả, luồng linh lực cũng tự động tu luyện theo lộ tuyến Luyện Thể Diễn Kiếm Quyết.
Nhưng mà, tuy là không cần cử động diễn luyện kiếm thế, nhưng cảm giác linh lực, thần thức, cùng sức lực bị hút đi thì giống y hệt, chứng tỏ cậu cũng không thể quá độ liên tiếp thực hiện được, sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của cơ thể.
Phát hiện điểm này, cậu liền dừng lại tu luyện tự động, định dùng phần trăm quỹ tích để thăng cấp Luyện Khí.
Đang định bấm xác nhận chuyển đổi, thì Minh lại chợt dừng.
Cậu có chút đắn đo.
Cậu hiện tại như quyển sách mở ai cũng xem được, giờ cậu tăng cấp độ quá nhanh thì không hợp lý.
Nghĩ thông suốt, Minh liền ấn vào ô ‘Cấp bậc’, chỉ chuyển đổi 1 điểm phần trăm quỹ tích.
‘Xác nhận’
Ngay lập tức cả người liền dâng lên một cảm giác đầy tràn linh lực, tiếp sau đó Cấu Trúc liền thông báo.
Minh thấy Cấu Trúc không báo tới ngưỡng cơ thể, chứng tỏ cậu còn có thể tăng lên, nhưng mà cậu quyết định dừng lại không tăng tiếp.
Vì có thể lý giải cậu đột phá 1 tầng luyện khí do thành công Luyện Thể, nhưng nếu nói liên tục đột phá 2 tầng do Luyện Thể thì sẽ làm người sinh nghi ngờ.
Thậm chí qua quan sát phóng to hình ảnh kinh mạch của nhân vật, cậu cũng thấy bên trong xuất hiện những đốm đen tạp khí, nhưng Minh cũng quyết không vận dụng tự động tu luyện Luyện Thể để luyện hóa chúng.
Không phải cậu không tin ông lão, từ hôm nọ ở nhà ông lúc giúp ông chữa trị thanh kiếm gỗ, cùng quyển sách chép tay của thầy ông và giải đáp cho ông về phiến đá, thì Cấu Trúc đã cập nhật trong bảng giao lưu, phần mối quan hệ của ông với Minh đã biến thành Cảm Kích Ân Tình.
Theo một cảm giác kỳ lạ nào đó không thể giải thích trong lòng thì cậu tin Cấu Trúc, chỉ có lý trí mới làm cậu lấn cấn về Cấu Trúc và về tất cả những gì xảy ra xung quanh cậu thôi.
Do vậy, cậu thật sự tin ông lão, chỉ có điều cậu không thể giải thích với ông về Cấu Trúc mà thôi.
Mà ngay sáng nay lúc sư huynh ông lão dùng thần thức kiểm tra người cậu, thì Cấu Trúc cũng cập nhật ông ta vào bảng giao lưu, mối quan hệ hiển thị là Do Người Nhờ Vả.
Cậu mờ mịt không hiểu mối quan hệ này, chỉ đoán lờ mờ là do ông lão nhờ nên ông ấy mới giúp cậu, mà do vậy cậu cũng không chắc có thể gặp nguy hiểm hay không, nên cũng khá dè chừng.
Cậu còn cần phải quan sát kỹ hơn.
..
Mất một lúc kiểm tra thành quả, cùng dần dần lên kế hoạch sắp tới, Minh mới hài lòng, đứng dậy, không quên dọn dẹp những vết dơ do tạp khí trên người cậu lúc nãy dính trên giường.
Xem đồng hồ, mới hơn 19 giờ, thấy hẳn còn sớm, nghĩ rằng ông lão và sư huynh ông chưa ngủ, thế là cậu men theo đường, đi ra phía trước nhà.
Vì lúc nãy trong lúc cậu tắm ở ao phía sau, cậu có thấy ở phía trước nhà phát ra ánh lửa, đỏ thẫm cả một vùng không gian.
Ra khỏi phòng ngủ, cậu đi tới phòng khách, cậu thấy nơi trang trọng nhất có một bàn thờ, không thấy để ảnh thờ hay bài vị gì chỉ có một bát nhang, trên bàn cạnh bát nhang còn để một hộp gỗ dài, mà cậu không biết là gì.
Cấu Trúc quét hình không thấy điều gì bất thường, cậu cũng không dám táy máy.
Minh có chút sợ sư huynh của ông lão, mặt dù người đàn ông trung niên thái độ lúc nào cũng cười cợt, nhưng mà cậu lại cảm thấy từ ông phát ra một sát khí kinh khủng, khiến cơ thể cậu phát ra tín hiệu thu mình lại, đừng chọc ông ta nổi điên lên, không thì sẽ không tưởng tượng nổi điều gì có thể sẽ xảy ra..
Minh quay đầu nhìn ra phía cửa đã thấy đám lửa, cậu bước qua cửa chính tiến lại gần.
Ánh lửa đỏ phản chiếu bóng lưng hai người đang ngồi đó, cách nhau một khoảng, im lặng không nói gì.
Người đàn ông trẻ hơn đang nướng cá, còn ông lão thì lại ngồi gặm khoai lang.
Không khí kỳ lạ, làm cậu có chút không biết có nên phát ra âm thanh hay nói gì không.
Thấy cậu bước ra, ông lão đã vẫy vẫy tay ra hiệu cậu lại ngồi kế ông.
Minh tiến lại gần ngồi xuống, ông đưa cho cậu một củ khoai mới nướng vừa chín tới, chưa kịp lấy thì đã bị người đàn ông kia nhanh như chớp chụp đi, rồi không để cậu kịp nói gì, bỏ vào miệng ăn ngấu nghiến.
Cậu có chút buồn cười thái độ trẻ con kỳ lạ của sư huynh ông lão, nhưng không dám nói ra điều gì, vì cậu còn muốn sống lâu hơn chút nữa, tốt nhất là không chết càng hay..
Minh lắc lắc đầu xua đi cái ý nghĩ kỳ cục trong đầu, đoạn cậu lấy củ khoai sống thả vào đống lửa, tự nướng, thì người đàn ông kia đã quăng cho cậu con cá mới nướng xong, không nói gì, thậm chí còn không thèm nhìn cậu, mà chỉ lấy tiếp con cá đã nướng chín tiếp theo, bắt đầu ăn.
Minh dở khóc dở cười, đúng như ông lão nói, tính tình người này có chút cổ quái.
truyện siêu hay :